-Chuyến bay E501 từ Việt Nam đến Nhật Bản sắp hạ cánh!_Tiếng của phát thanh viên lặp đi lặp lại điệp khúc làm chấn động màng nhĩ của những con người đang gật gà gật gù chìm sâu trong giấc ngủ trên máy bay, làm họ ko hẹn đều đồng loạt mở mắt nhìn ánh mặt trời nhàn nhạt váng màu cam dịu nhẹ cả một vùng trời phía xa đang dần hiện.
Cuối cùng, sau mấy giờ ngồi mòn mông, ngất lên ngất xuống nôn oẹ Hiểu Nghi cũng giữ được cái mạng nhỏ nhoi của mình để đặt chân lên mảnh đất cô vừa nghe tên đã thấy ngấy mùi vị thân thương.
Cô đảo đôi mắt mọng nước nhìn đám người trở mình rồi thu mắt dán lên khuôn mặt tuấn mĩ yên bình của chồng, lay nhẹ anh dậy.
Một hồi bướng bỉnh giằng co, Gia Phong cũng chịu mở nhãn thần, nét mặt co lại đầy vẻ tức tối khi bị cướp đi giấc ngủ ngon hiếm hoi, đến nhình cũng ko thèm nhìn vợ lấy một cái.
Chiếc máy bay chao nghiêng rồi dần hạ thấp trọng tâm xuống đường băng dài lê thê. Nó đáp đất, ma xát vài phút rồi dừng lại hẳn, ngoan ngoãn để dòng người bên trong ùa ra.
Lúc này, Nhật Bản đang là hoàng hôn, còn ở Việt Nam mới tới ngưỡng kề chiều. Không khí lạnh lẽo đến buốt xương.
Sự thay đổi chóng vánh của thời gian, của thời tiết khắc nghiệt có thể đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng của đôi vợ chồng trẻ xứ nhiệt đới. Họ ko nói gì với nhau, chỉ chúi mũi nhìn đất đi ra khỏi đường băng đầy gió.
Song, Hiểu Nghi vẫn tinh ý nhận ra sự thay đổi về thái độ của chồng ko phải là do khí hậu hay vì mệt. Cô đi chậm lại, nhìn anh bước đều. Thân hình được phủ trọn trong chiếc áo hooddie màu đen nâu, quần sweat đũng thụng, chân ủ ấm trong đôi giày quấn màu đen, đầu đội chiếc mũ len cùng tông với chiếc balo to sụ đeo lủng lẳng. Ở khoảng cách đang dãn dài ấy, thật khó để nhận ra con người lầm lì ấy lại là đế vương kế nhiệm của Hàn Gia.
Một con người luôn đặt sự cao sang là yếu tố cần thiết xứng đáng với bản thân lại xuất hiện giữa đám đông với phong cách bụi bặm của đám choai choai ấy. Thật kì lạ.
Anh nói anh ko muốn đánh động đám nhà báo và truyền thông nhưng Hiểu Nghi lại thấy, ngoài mục đích đó, anh còn có mục đích khác. Hôm qua, lúc anh nói chuyện điện thoại với cha, khuôn mặt anh tỏ rõ sự chán chường, cả đoạn hội thoại dài, anh chỉ đáp vài câu và đề nghi ông ko được phái người đến đón anh, còn bảo vài ngày tới mới sang Nhật. Vậy mà, đùng 1 cái, anh đổi ý đi ngay ngày hôm nay, cứ như thể anh đang trốn tránh chính gia đình mình vậy. Nhưng, cô ko thể hỏi anh, lúc đó, anh nói tiếng nhật.
Sải chân thong dong bước dài, Gia Phong như nhớ ra điều gì đó. Anh dừng bước, nhìn sang hai bên mình rồi quay ngoắt người ra sau, ánh mắt tối sẫm ánh lên nỗi lo lắng u sợ.
Cái bóng nhỏ nhắn trong chiếc áo dạ to sụ đỏ, cùng chiếc mũ lên đen lấp lửng như vương miện nãy giờ còn lẽo đẽo chạy theo anh mà giờ đi đâu mất tiêu, ko chút bụi để lại.
Hoảng hồn, Gia Phong cong chân chạy lại đoạn đường ban mình vừa đi qua, mắt đảo chiều liên tục tìm kiếm.
Dù cô đã nhớ hết mọi kí ức hay chưa, đối với anh, cô vẫn chẳng khác nào một đứa trẻ (ngoại trừ lúc ôm vợ), ở cái đất tình trạng cưỡng hiếp đáng báo động này, cô có thể gặp chuyện bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, anh chưa "xử" vợ anh thì đố tên nào hóng hớt đi trước, anh thề, nếu Hiểu Nghi có gì nguy hại, chắc chắn anh sẽ ko tha thứ.
Bỗng, Gia Phong dừng chân lại, Hiểu Nghi ngay trước mặt anh. Cô đang bị một đám thanh niên vây lấy.
Ko hiểu sao, Gia Phong ko bước đến, anh đứng từ xa nhìn vẻ mặt diễm lệ khổ sợ, lòng dấy lên ham muốn muốn hành hạ cô, muốn cô phải khóc, phải đau hơn gấp trăm lần bây giờ.
Chuỗi quá khứ trong anh hiện về như một thước phim dài nhạt nhẽo.
Hơn 7 tháng trước, cô đã có thai và nó ko phải là đồ giả.
Bác sĩ đã bảo anh chưa hề xuất tinh lần nào...
Cha của đứa bé, ko phải anh.
Và cô trở về trong vụ tai nạn với cái thai rỗng.
Lúc trước, anh ko quan tâm cô là ai, đứa bé đó thế nào mà có nhưng sao giờ nhớ lại, anh cảm thấy lòng tê buốt.
Trời lại nổi gió lạnh, như muốn gào lên nỗi lòng của kẻ bị tồn thương.
Khó chịu, khó chịu như bị đường tàu ray cháy cán nát từ đầu đến chân mình, Gia Phong ép lực lên nắm tay đang run rẩy của mình. Anh vất đi cái vỏ thờ ơ vô tích sự, vụt biến như gió KO đám thanh niên ko biết thân biết phận.
Hiểu Nghi càng ra sức can ngăn, Gia Phong càng đánh càng sung, như giải toả được ức chế bấy lâu trong lòng.
Nước có quốc pháp, dù là vua cũng phải trừng phạt.
Tuy vậy, thời nay, luân lí công bằng vốn ko hiện hữu, kẻ thẳng luôn là kẻ có tiền bạc và địa vị, ông bụt, ông tiên chỉ là kẻ lừa đảo có truyền thuyết hành nghề mà thôi.
-Hàn thiếu gia, ngài và phu nhân đi cẩn thận_Ông cục trưởng cục cảnh sát đích thân tiễn 2 vợ chồng trẻ vừa vác xác đến mấy phút trước, ngã mũ cúi gập người kính cẩn chào, miệng đon đả đầy hứa hẹn_Tôi nhất định sẽ trừng phạt đám thanh niên vô phép đó để chúng ko dám là xăng làm bậy với ai nữa, thưa ngài.
-Đây là của ông, đây là của chúng_Trước bàn dân con cháu trong cục, Gia Phong đưa cho ông thủ trưởng hai tấm chi phiếu với mệnh giá khác nhau, ánh mắt lạnh ko buồn chú ý kẻ nào đang nhóp nhép mồm bàn tán_Tôi ko muốn chuyện này rùm beng lên, ông hiểu ý tôi chứ? Tôi ko muốn nhân dân có thái độ ko tốt với vợ tôi.
-Dạ?_Ông thủ trưởng vẫn chưa hiểu rõ ý, mặt thộn lên trong ngây ngô dễ sợ.
-Tôi ko muốn mọi người nghĩ do vợ nên tôi mới đánh người. Mong ông ko làm tôi thất vọng_Nói đoạn, Gia Phong