Sắc trời đen như mực nhuốm lên mọi cảnh vật. Mùi hương thảo thoang thoảng nhè nhẹ quyện vào bầu ko gian tĩnh lặng chỉ có tiếng lật giấy loạt soạt trong thư phòng Hàn Gia, khiến lòng người phần nào được thư thái, đầu óc minh mẫn thêm chút ít.
Khẽ khàng mở cửa bước vào, Hàn phu nhân lướt mắt lên nét mệt mỏi trên khuôn mặt già cỗi của chồng, khoé môi nhẹ cong ko rõ ý tứ. Bà tiến gần về phía chồng, đặt nhanh bát cháo sâm nóng hổi nghi ngút khói lên bàn làm việc của ông, thúc giục:
-Anh nghỉ ngơi ăn chút cháo cho ấm bụng.
-Ừ!_Răm rắp nghe theo lời vợ, Hàn lão gia múc muỗng cháo bỏ vào miệng, tấm tắt khen_Tay nghề của em ngày càng cao rồi đấy!
-Ko có gì!_Nở nụ cười khách sao, Hàn phu nhân khiêm nhường, một lúc lâu sau, bà tiếp lời_Lễ mừng thọ của anh, em mời thêm cậu ca sĩ lần trước đưa Hiểu Nghi về nhé? Dù sao, cậu ta cũng đã giúp đỡ chúng ta.
-Được! Em cứ làm đi!_Ko chút nghĩ ngợi, Hàn lão gia phóng khoáng lên tiếng. Ông cũng chẳng hơi đâu để ý xem nụ cười trên môi vợ khoét sâu nhường nào nữa, cặm cụi làm việc.
Hàn phu nhân rời thư phòng lúc gần 12h khuya, đương lúc sắp xếp giấy tờ theo vợ về phòng nghỉ, Hàn lão gia nhận được 1 cuộc gọi mà ông vừa nhìn tên người gọi đã bất giác cười ma mãnh.
Đợi 1 lúc lâu, để mặc chuông điện thoại réo lên inh ỏi như muốn thử lòng kiên nhẫn của người đầu dây, khi thực sự chắc chắn kẻ kia đã chán nản, ông mới thư thả nhấc máy, trào phúng cười một tràng:
-Kuroyuki lão gia! Thật hiếm!
-Fujiwara lão gia, ngài đừng nói thế, dễ mất lòng nhau_Đầu dây bên kia bĩu môi khinh thường, nhưng lời nói vẫn tỏ ra khiêm nhường.
-Haha! Khuya thế này rồi, Fujiwara lão gia gọi tôi có việc gì gấp chăng?
-Đúng! Tôi sẽ ko dài dòng mà vào thắng vấn đề. Ông hãy đưa Shiori về Việt Nam, ngay lập tức!_Nghiêm túc đề nghị, giọng nói bên kia có chút khẩn trương.
-Ý ông..._Khoé môi Hàn lão gia lại nở nụ cười đắc thắng. Cuối cùng, việc ông dự đoán đã đến. Người Kuroyuki đã biết Shiori sang Nhật Bản, tin tức cũng nhanh thật.
-Ông cũng biết Natsuo sẽ ko thể ko tham gia lễ mừng thọ của ông mà. Vì thế, nếu ông muốn 2 dòng họ chúng ta ko xảy ra trách chấp, đổ máu ko đáng thì nhanh nhanh đưa Shiori trở về Việt Nam ngay đi! Natsuo ko phải là người dễ dàng từ bỏ những thứ thuộc về mình, cho dù đó là Chính thê, kẻ khiến nó khinh thường, ông rõ điều đó, Fujiwara lão gia!_Kuroyuki trầm giọng nói, đâu đấy phảng phất mùi cảnh cáo nồng nặc.
-Hình như ông đã hiểu lầm điều gì đó rồi, Kuroyuki lão gia_Im lặng 3, 4 phút dài, Fujiwara lão gia lên tiếng cợt nhả_Ở chỗ tôi, ko có người nào tên là Shiori cả.
-Ông nói gì?
-Tôi nói, dòng họ Fujiwara chúng tôi ko có ai tên Shiori cả, có lẽ, ông gọi nhầm người rồi_Mân mê ngòi bút, xoay vòng nó trên tay, Fujiwara lão gia chêm tiếp_À mà, hình như, người ông đang nói đến là con dâu tôi phải ko? Thế thì nguy rồi, con bé tên là Hà Hiểu Nghi, ko phải là Shiori, ông nên phân biệt rõ!
-Ông..._Giọng người bên kia lạc tông, có vẻ thân chủ của nó đang rất ngạc nhiên.
-Tuy con dâu nhà tôi và Chính thê nhà ông là chị em sinh đôi, giống nhau như 2 giọt nước, nhưng ít ra, ông cũng nên phân biệt rõ ràng chứ. Sao chính thê nhà ông lại ở nhà tôi được mà ông bảo tôi đưa nó về Việt Nam, ông ko sợ người ngoài nghe được cười cho à?
-Fujiwara, ông dám lật lọng!_Kuroyuki lão gia thét lên, hơi thở tức giận đều đều truyền đến tai người kia.
-Đấy là sự thật, ko có gì phải lật lọng cả. Hiểu Nghi sẽ ở đây cho tới khi mọi chuyện kết thúc. Nếu ông muốn ngăn cản điều vớ vẩn nào đó thì hãy đi mà ngăn cản Natsuo ấy. Tạm biệt!_Ko để người kia kịp phản ứng, Hàn lão gia ngắt cuộc gọi, tắt máy rồi lững thững ra khỏi thư phòng trong nụ cười tràn trề sinh lực.
-Đến đây, Natsuo
Bị người khác ngang nhiên cúp máy mình một cách bất lịch sự, phi lễ nghĩa, Kuroyuki lão gia mắt vằn tia máu đỏ trừng trừng nhìn chiến điện thoại vô tội trong tay, muốn nện nát nó nhưng chẳng thể làm được, chỉ có thể run lên đèn nén tức giận.
Ông ko ngờ, kẻ kia lại ngang nhiên nuốt lời với ông trắng trợn như thế. Tuy ông và ông ta là bằng hữu, dòng họ hai bên xưa nay đều dựa dẫm, kết giao vào nhau cùng sinh tồn và những gì về ông ta, ông đều rõ, nhưng ko ngờ, ông ta lại nuốt trọn lời hứa nhanh như vậy.
Ông đã quá buồn khổ khi phải giao đứa con dâu mình cật lực nuôi dạy mười mấy năm cho người khác, đã nhẫn nhịn để 2 bên sống trong an bình lắm rồi, thế mà, người kia tuyệt nhiên lại muốn 2 nhà cấu xé lẫn nhau, phân chia thắng thua vì một cô con dâu.