Hai ngày sau, Đại Lý Tự bắt được Tuệ Viên.
Lương Đổng Nhân vẫn chưa nắm bắt được đầu đuôi án tình, bắt buộc phải mời Phong Chi Danh đến để thẩm tra nàng ta.
Phong Chi Danh nhìn người nữ tử tú lệ đoan trang đang ngồi trên xe lăn phía sau những thanh chắn sắt của nhà giam, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh không nhiễm chút run sợ nào, thật sự có chút khâm phục khó nói.
Y hỏi, Lương Đổng Nhân chỉ đứng bên cạnh nghe:
"Vụ án liên hoàn móc tim xảy ra gần đây trong kinh thành và cả cái chết của Phùng Mão đều do một mình cô nương gây ra.
Cô nương không định giải thích gì sao?"
Tuệ Viên cười lớn một trận nói: "Quốc sư, ngài đùa ta sao? Một nữ tử tật nguyền như ta ngay đến con gà còn không giết nổi.
Ngài lại gán tận mấy mạng người cho ta, nói ra có ai tin không?"
Lương Đổng Nhân cũng kinh ngạc nói: "Quốc sư, không thể nào đâu.
Ngài xem bộ dạng cô ta làm sao giết người? Ta bảo đại phu kiểm tra rồi.
Đôi chân cô ta bị bỏng nghiêm trọng động đến xương, căn bản không phải là giả.
Cho dù Hoa Đà tái thế cũng khó chữa lành được."
Phong Chi Danh rút Tiết tử ra trước ánh mắt của bọn họ: "Vậy phải bắt đầu nói từ câu chuyện của cây dao găm này.
Hai mươi năm trước, quốc sư quá cố Mao Toại Tử đi sứ Tây Vực trở về đã ghi chép một số chuyện lạ của Tây Vực thành cuốn Tây Vực nhàn thư cho thiên hạ đọc vui, không ngờ lại là nguồn gốc khởi đầu của vụ án hôm nay.
Thợ rèn nổi tiếng thời bấy giờ Hồ Hiển say mê rèn đao, vốn đã rèn được nhiều thanh đao tốt nhưng bản thân ông ấy vẫn chưa thỏa mãn.
Khi Hồ Hiển đọc được Tây Vực nhàn thư, trong đó có đề cập đến một bí thuật kết hợp máu người và ô tinh sẽ rèn ra tuyệt thế thần binh.
Hồ Hiển hoàn toàn tin tưởng làm theo nhưng thê tử ông ta Ô Nương vốn là người Tây vực thừa biết đó chỉ là truyền thuyết tổ tiên để lại, không hề đáng tin.
Bà khuyên can Hồ Hiển hết lần này đến lần khác không được, cuối cùng học theo liệt nữ ngày xưa Mạc Tà tự sát tế đao, tuy nhiên mục đích có chút khác với Mạc Tà.
Mạc Tà hy sinh để giúp phu quân Can Tương, còn Ô Nương tự đâm chính mình là để khiến Hồ Hiển thức tỉnh.
Hồ Hiển có lẽ cũng đã hiểu ra ý của Ô Nương, cho nên ông dùng một phần thanh đao nhuộm qua máu Ô Nương chế thành cây dao găm nhỏ mô phỏng hình dạng loan đao để nhắc nhở chính mình.
Trải qua năm tháng, người đời không biết lại hiểu nhầm thành đó là tín vật định tình của bọn họ."
Tuệ Viên cụp mắt, nụ cười tắt đi nhưng thần thái vẫn cứng rắn như cũ: "Câu chuyện mà quốc sư kể rất hay nhưng xin hỏi cùng ta lại có quan hệ gì?"
Phong Chi Danh nói tiếp: "Năm đó trước khi Ô Nương chết, bà và Hồ Hiển đã có một đứa con gái sáu tuổi.
Hồ Hiển mai táng thê tử tại chính lò rèn nơi Ô Nương chết, sau đó đốt nhà giả dạng tự tử rồi đưa con gái vào mộ, muốn tách biệt hoàn toàn với thế tục.
Nhưng mà, đó là ý nghĩ đơn phương của ông ta, con gái ông ta lại không muốn sống cuộc đời chui rúc trong bóng tối mãi như thế.
Khi trưởng thành nàng bỏ đi và trở thành ca nữ của Túy Mãn Phường.
Tuệ Viên cô nương, không đúng, nên là Hồ Đan cô nương, ta từng hỏi qua bà chủ Hàn rồi, bốn năm trước khi cô đến Túy Mãn Phường, đôi chân của cô không hề bị tật.
Một năm trước, con trai thứ của phú hộ Điền Doãn bắt đầu theo đuổi cô nương, dùng đủ loại lễ vật nhưng bị cự tuyệt.
Ban đêm, Điền công tử đến nhà cô nương muốn giở trò xấu, không ngờ trong lúc hai người giằng co quyết liệt làm đổ giá nến gây ra cháy lớn.
Điền công tử bỏ chạy, cô nương bị xà nhà đang cháy đè lên, khi được cứu ra đôi chân đã vô phương cứu chữa.
Nếu cô nương vẫn muốn chối bỏ thân phận thì nhân lúc xác của Hồ Hiển vẫn chưa mục rữa hoàn toàn có thể tích cốt (*) nghiệm thân."
Tuệ Viên thở một hơi nặng nề, bất đắc dĩ nói: "Dù ta là con gái của Hồ Hiển thì đã thế nào? Chính quốc sư nói đôi chân của ta vô phương cứu chữa, ta làm sao mà giết người được? Càng huống hồ, ngươi nghi ngờ ta giết chết cả cha ruột của mình sao? Quá là hoang đường."
Phong Chi Danh hỏi lại: "Ta còn chưa nói cha ruột cô nương Hồ Hiển chết rồi, cũng chưa nói Hồ Hiển chết vì lý do gì, vì sao cô nương nghĩ ta sẽ đem tội giết cha đổ lên người cô nương?"
Tuệ Viên hít sâu im lặng.
Lương Đổng Nhân mơ hồ hiểu ra: "Hồ Hiển và Phùng Mão đều chết bởi trúng độc Kỳ Hà Đa, cho nên chính ta cũng nghĩ người giết Phùng Mão đã giết Hồ Hiển, nhưng quốc sư nói vậy nghĩa là cô ta không giết Hồ Hiển sao? Lẽ nào còn có nội tình khác?"
Phong Chi Danh tiếp tục: "Câu chuyện đương nhiên vẫn còn dài.
Vị Hồ Đan cô nương này không hề có kiến thức về độc, thế nên cô ta không biết chắc liều lượng bao nhiêu sẽ giết chết được một người.
Ta đã đích thân kiểm tra qua máu của Phùng Mão và Hồ Hiển, phát hiện lượng Kỳ Hà Đa trong máu Phùng Mão quá dư thừa, bằng vào số đó có thể giết tận năm thanh niên trưởng thành, trong khi ở máu của Hồ Hiển lại vô cùng thấp, còn chẳng trí mạng nổi.
Ngỗ tác giống hệt Tuệ Viên không hiểu về độc, cho nên đã nhầm lẫn rằng một chút Kỳ Hà Đa kia cũng khiến Hồ Hiển thiệt mạng.
Trước khi đến đây, ta bảo ngỗ tác nghiệm thi lại một lần nữa, phát hiện Hồ Hiển chết vì bệnh phổi tái phát.
Hồ Đan hiển nhiên là không biết.
Cô ta cũng lầm tưởng bản thân sơ ý hại chết phụ thân mình."
Tuệ Viên bấu chặt hai tay vào váy áo siết lại, sắc mặt bắt đầu biến xanh nhưng đôi môi lại cắn chặt không muốn thỏa hiệp.
Lương Đổng Nhân hỏi: "Vậy vì sao cô ta lại hạ độc phụ thân mình?"
"Vì cô ta cũng tình cờ đọc được Tây vực nhàn thư của Mao Toại Tử, trong đó có đề cập đến Thất Tâm Chiêu Linh Trận.
Lương tự khanh, ngươi đến nhà cô ta đã tìm thấy những gì? Chi bằng nói cho mọi người cùng nghe đi." Phong Chi Danh đề nghị.
Lương Đổng Nhân sực nhớ nói: "Đúng như quốc sư nói, ta tìm thấy sáu trái tim của sáu kẻ bị hại chôn ở sáu hướng khác nhau quanh chân giường, trừ hướng chính đông và đông nam."
Phong Chi Danh lại nhìn Tuệ Viên nói: "Nếu như không xảy ra sai sót ở vụ của Phùng Mão khiến cho Tiết tử bị ta thu hồi, vậy nạn nhân tiếp theo của Tiết tử chắc sẽ bị chôn tim ở hướng chính đông, trừ hướng đông nam ra.
Hồ Hiển và Ô Nương chỉ có một cô con gái là cô nương, vậy bổn mạng của cô nương thuộc về quẻ Tốn, chủ quản hướng đông nam.
Hạ độc chính phụ thân mình