Bạc vương phủ, thư phòng
Tiêu Trường Lân ngậm bút gác hai chân lên bàn, đăm chiêu cầm trang giấy trắng mới vẽ được một nửa họa tiết rắn và hoa sen soi ra trước ánh nắng đang chiếu gay gắt vào khung cửa sổ.
Chân thúc bưng trà vào, đặt xuống bàn nói: "Vương gia, trà này vừa chuyển từ thuyền quan Lĩnh Nam về, ngài thử xem có khác biệt gì so với trà trong kinh thành không?"
Tiêu Trường Lân mất hứng nói: "Hôm nay bản vương không có tâm trạng thưởng trà.
Đêm qua bản vương nằm mơ trông thấy một họa tiết rắn rất tinh xảo, sáng tỉnh lại chỉ nhớ được vài phần, vẽ hoài cũng không giống."
Chân thúc cười khuyên bảo: "Vương gia, chuyện mộng mị đó sao có thể vẽ lại được? Ngài đừng quá chấp nhất mà."
"Không không, thúc nghĩ xem hiền huynh thích rắn như thế.
Nếu ta vẽ thêm họa tiết này lên vai của tẩu tẩu tiểu xà yêu trong truyện, không phải là rất tuyệt mỹ sao? Khi bọn họ thân mật, họa tiết này như ẩn như hiện, còn có thêm mấy phần tình thú nữa."
Chân thúc ôm mặt: "Vương gia à, quốc sư mà biết là ngài chết chắc đó."
Tiêu Trường Lân cười hì hì: "Không lo, ta rành tính của hiền huynh quá mà.
Huynh ấy không có hứng thú với thoại bản, dù là viết về ai cũng vậy thôi, kể cả có đặt thành chồng cao ngay trước mặt huynh ấy thì huynh ấy cũng không thèm xem đâu."
Đột nhiên, từ ngoài cửa sổ có một mũi tên xé gió lạnh lẽo phóng tới.
Tiêu Trường Lân nhanh nhạy tránh được, phát hiện đầu mũi tên ghim giấy, hoàn toàn không phải để kích sát.
Y nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mái ngói gần đó còn lưu lại tiếng động nhưng không trông thấy bóng người nữa.
Tiêu Trường Lân nhặt giấy mở ra xem, bên trong ghi: "Muốn biết Đức vương vì sao mà chết, giờ Dậu gặp ở Tam Huyền Miếu.
Đến một mình, nếu để lộ ra, cuộc hẹn hủy bỏ."
Tiêu Trường Lân vò chặt mẩu giấy lại, sắc mặt trầm xuống không nói lời nào.
Chân thúc theo hầu y nhiều năm, ít khi thấy được y nghiêm túc như vậy nên lo lắng hỏi: "Vương gia, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì.
Bằng hữu gửi tin mời ta đi chơi, nhưng người này bày vẽ hơi quá.
Ta đi gặp hiền huynh." Tiêu Trường Lân không muốn ông lo lắng nên giấu đi, vừa bước đến cửa chợt khựng lại.
"Mà thôi, chưa chắc là chơi vui, để xem tình hình thế nào rồi nói lại với huynh ấy sau."
Trời tối, Tiêu Trường Lân một mình cưỡi ngựa đến Tam Huyền Miếu, đến rồi mới biết nơi này đã bỏ hoang nhiều năm giữa rừng lau sậy, chẳng có lấy một bóng người.
Tuy rằng hiện giờ y ở kinh thành không còn được mấy bằng hữu nhưng cũng không đến nỗi có kẻ thù, lẽ nào thực sự là trò đùa tai quái của ai đó?
Tiêu Trường Lân đang muốn quay đầu ngựa đi về chợt suy nghĩ lại.
Năm xưa lục ca của y chết tức tưởi như vậy, trở thành đại án lớn nhất từ khi Đại Hành lập quốc đến nay, thử hỏi có ai sẽ đem chuyện này ra đùa? Nếu muốn đùa cũng phải đùa với phụ hoàng y, đùa cùng một kẻ vô công rỗi nghề như y thì được tích sự gì? Biết đâu chừng, người này thật sự nắm được gì đó.
Tiêu Trường Lân xuống ngựa, rút vũ phiến bằng bạc giắt ở thắt lưng ra đề phòng rồi đi tới đẩy cửa Tam Huyền Miếu.
Y ở giữa sân, nhìn quanh một vòng trống hoác từ trước ra sau nên cất cao giọng hỏi: "Tại hạ đến rồi, các hạ không định lộ diện sao?"
Không gian lặng ngắt như tờ.
"Nếu không lộ diện, tại hạ sẽ đi."
Giọng của một lão ông vang lên: "Bí mật thì sẵn có nhưng phải đợi vương gia ra một cái giá tốt đã."
Tiêu Trường Lân nực cười: "Ta còn chưa biết là bí mật gì, vì sao phải ra giá? Có khi chỉ là một trò bịp."
"Thảo dân làm sao dám lừa gạt vương gia? Là trò bịp hay không, vương gia tiến lên trước mấy bước nữa tìm trong bụi cỏ sẽ rõ.
Ở đó có một cái hộp tiết lộ chút ít chuyện mà vương gia cần.
Nếu muốn biết sâu hơn, đợi khi nhận đủ tiền thảo dân sẽ đưa đủ."
Tiêu Trường Lân đi về phía trước, đá chân hất qua hất lại trong bụi cỏ quả nhiên đụng trúng một cái hộp.
Y cúi người định nhặt nó lên, chợt phân vân dừng lại.
Chưa biết trong hộp là gì, nếu lỡ là ám khí hay độc dược thì đụng vào chẳng phải là chết chắc hay sao.
"Vương gia sợ sao?"
"Ngươi nhắc mới nhớ.
Ta có chút sợ thật đó.
Ngay cả diện mạo ngươi còn chẳng muốn để lộ thì còn bàn chuyện làm ăn gì nữa? Thế này đi, khi nào ngươi có thành ý hơn, chúng ta lại bàn tiếp."
Tiêu Trường Lân xoay người toan đi, chợt nghe được đâu đó có tiếng cơ quan kích hoạt, mặt đất dưới chân lập tức sụp xuống.
Tiêu Trường Lân rơi tọt xuống căn hầm bên dưới, vũ phiến bị văng ra khỏi tay.
Ngay lúc y còn đang chới với chưa rõ chuyện gì xảy ra, trong bóng tối phía sau có một mũi ngân châm tẩm thuốc mê bay thẳng vào cổ.
Tiêu Trường Lân mơ mơ hồ hồ quay lại, dù không còn nhìn rõ mọi thứ trước mắt nhưng hình dạng của người đến lại đặc biệt quen thuộc, gần như có hóa thành tro thì y cũng nhận ra.
Y chỉ kịp nói hai chữ: "Tên khốn!" rồi lảo đảo ngã xuống hôn mê.
Người kia vững vàng đỡ lấy y, khóe môi dưới mũ áo dày khẽ nhếch lên cười mãn nguyện.
Tiêu Trường Lân hôn mê rất lâu, đến lúc y tỉnh lại thì bản thân đã nằm trên một chiếc giường rộng lớn, mỗi tay bị xích chặt vào một phía của giường.
Tiêu Trường Lân ban đầu còn tưởng y nằm mơ, nhắm mắt mở ra lần nữa, phát hiện bản thân vẫn bị trói như cũ.
Y ngồi dậy, thử giựt mạnh mấy cái nhưng hoàn toàn vô dụng.
Sợi xích này kiên cố hơn y nghĩ rất nhiều.
Cửa phòng bất ngờ hé mở.
Một nam nhân mặc áo choàng xanh thẫm, trùm mũ rộng che tới tận mũi thản nhiên bước vào rồi khép lại.
Nam nhân tiến đến bên giường y ngồi xuống.
Trong căn phòng lờ mờ chỉ có duy nhất một cây nến soi sáng, nam nhân thận trọng quan sát y đang ngồi phẫn nộ nhìn mình: "Cố Thẩm Đề, ngươi to gan quá rồi, còn dám bắt cóc cả ta?"
Cố Thẩm Đề bình tĩnh gật đầu, hỏi ngược lại: "Vậy thì sao?"
"Ngươi!!! Ngươi có biết đây là đại tội không hả?"
"Ta hỏi ngươi vậy thì sao?" Cố Thẩm Đề gằn giọng xuống bất mãn.
Tiêu Trường Lân cứng họng.
Tên khốn này quá lì lợm, báo hại y tự hỏi rồi tự đuối lý luôn.
Y đành phải đổi sang câu hỏi khác: "Chuyện về lục ca là sao?"
"Ta không biết gì cả, lừa ngươi thôi."
Tiêu Trường Lân trừng mắt nhìn Cố Thẩm Đề, hận không thể bóp chết Cố Thẩm Đề ngay tại chỗ.
"Thả ta ra, chuyện hôm nay ta xem như chưa từng xảy ra, sẽ không mách lại phụ hoàng.
Ta chỉ cho ngươi một cơ hội lần này thôi."
"Ta tốn công cả buổi lừa ngươi đến để bắt ngươi, bắt xong chỉ để thả ngươi ra, xem như