Bắc Đường Du vén màn nhìn ra khung cửa nhỏ bên ngoài xe ngựa hỏi Phong Chi Danh ngồi ở đối diện: "Phu quân, vừa sáng sớm ngươi đã rủ ta dạo phố, thật sự là muốn đi đâu vậy?"
"Ta nghe Hoài Cẩn bảo ngươi muốn đến Hắc Thị, nhân lúc rảnh rỗi nên dẫn ngươi đi một chuyến."
Bắc Đường Du giả vờ ồ lên châm chọc: "Thế ngươi không xem tiếp mấy bản vẽ Thiên Tuế Đài nữa sao?"
Phong Chi Danh cười gian: "Vậy giờ chúng ta quay về."
"Ngươi không có chút thành ý nào cả."
Bắc Đường Du chính là muốn nghe Phong Chi Danh nói mấy lời êm tai với hắn, nhưng Phong Chi Danh lại cố tình làm lơ, đúng là không hiểu phong tình thế gian.
Hắn nhìn sang băng ghế dài của y, rõ ràng vẫn còn chỗ trống nhưng mọi khi bọn họ đều chia ghế ra để ngồi, nếu giờ hắn tự tiện di chuyển sang thì không biết có thỏa đáng chăng?
Phong Chi Danh chú ý ánh mắt hắn, hỏi: "Muốn sang đây?"
"Cái này..." Bắc Đường Du nhìn mông lung sang hướng khác ỡm ờ.
Không phải hắn không muốn, nhưng dù sao cũng nên do Phong Chi Danh đề nghị mới phải chứ, có lý nào lại hỏi hắn thẳng thừng như thế? Bảo hắn phải trả lời sao đây?
"Vậy thì sang đi.
Ta uống sẵn thuốc rồi." Phong Chi Danh vươn tay ra ý muốn đón lấy Bắc Đường Du.
Bắc Đường Du nhoẻn miệng cười rồi nắm tay y bước nhanh qua ngồi xuống ngay bên cạnh.
Để cho bầu không khí bớt tẻ nhạt, hắn bèn hỏi lại chuyện khi nãy: "Ngươi gặp Hoài Cẩn lúc nào vậy?"
"Hoài Cẩn tuy thân thủ tốt nhưng ra vào phủ quốc sư thường xuyên đến vậy, nếu hộ vệ trong phủ còn không phát hiện được thì chẳng khác nào ta nuôi một đám ăn không ngồi rồi? Chẳng qua ta dặn bọn họ nhắm mắt làm ngơ thôi."
Bắc Đường Du bắt bẻ lại: "Nên nói là ta không có ý che giấu ngươi điều gì, vì vậy mới chọn nơi trò chuyện ngay trong phủ quốc sư."
"Du nhi giỏi nhất là đổi trắng thay đen.
Thôi sao cũng được, chỉ có một chuyện ngươi đã hỏi sai người.
Hoài Cẩn là võ tướng bộc trực, đối với Hắc thị một nơi kỳ quái và bí ẩn như thế thì có cho hắn mười năm hắn cũng không lần ra.
Muốn tìm miếu thì nên hỏi sư, không phải sao?"
"Đúng là sơ sót của ta.
Nghe ngươi nói, am hiểu của ngươi đối với Hắc thị cũng không ít."
"Từng đến nhiều lần, có lần còn ở lại cả tháng."
Tầm trưa, xe ngựa dừng lại trước một tiệm cầm đồ.
Phong Chi Danh đỡ Bắc Đường Du cùng xuống xe rồi bảo người đánh xe hai canh giờ nữa hẳn quay lại.
Vừa thấy Phong Chi Danh đến, lão chưởng quầy gật đầu chào y một cái rồi cúi xuống tính toán sổ sách tiếp.
Phong Chi Danh dẫn Bắc Đường Du đi vào sảnh trong, vòng qua nội viện đến cổng sau.
Cách cổng sau không xa có một cái đàn tế cũ kỹ, ở giữa đặt lư hương bằng đồng thau rất lớn, chỉ thấy tro xám đầy ắp mà không hề có chân nhang nào sót lại.
Phong Chi Danh moi túi tiền ném vào đó một đồng tiền vàng.
Sau khi đồng tiền vàng bị tro xám hút xuống dưới đáy, gần đó liền xuất hiện cửa mật đạo.
Phong Chi Danh cất túi, đi trước mở đường, tránh cho Bắc Đường Du khỏi lúng túng.
Ở cuối mật đạo nối thông với phố chợ, vừa đi hết ngẩng đầu lên cao có thể thấy rõ hai chữ Hắc thị chạm nổi trên lớp cổng đồng cũ kỹ.
Bắc Đường Du nhất thời sững sờ cả người, cứ nghĩ Hắc thị chỉ là một khu chợ nhỏ âm u ít ai lai vãng, không ngờ kẻ qua người lại vô cùng tấp nập, không khác gì với phố chợ thông thường.
Chỉ có điều, những người đi đường ở đây hấp ta hấp tấp, y phục đa dạng, trang sức kỳ quái đủ vùng miền.
Bọn họ ai lo việc người nấy, hoàn toàn không muốn bận tâm đến kẻ khác.
"Hắc thị này cũng đông đúc thật." Bắc Đường Du đánh giá.
"Nơi đây tuy không đến mức cái gì cũng có như thiên hạ đồn đại, nhưng đúng là rất nhiều kỳ trân dị bảo, đáng để mở rộng tầm nhìn, chỉ có điều giá cả hơi cao."
"Nếu là bảo vật quý hiếm thì rất đáng để chi tiền mà."
Phong Chi Danh cười lắc đầu: "Ý của ta không phải vậy.
Mọi thứ ở đây cho dù chỉ là một bát mì, một xâu kẹo hồ lô đều có giá một đồng tiền vàng, và đây là cái giá thấp nhất của nơi này."
"Hả!" Bắc Đường Du thảng thốt: "Ai lại bỏ vàng ra chỉ để mua một bát mì chứ?"
"Nhưng nếu ngươi sống ở đây lâu dài thì không thể nhịn đói, mắc thế nào cũng phải mua thôi."
Bắc Đường Du ngao ngán.
Trên đời có trăm ngàn chuyện lạ, đúng là quá mở rộng tầm nhìn luôn rồi.
Phong Chi Danh vừa đưa Bắc Đường Du đi quanh ngắm nhìn dân tình vừa giải thích: "Hắc thị chia làm hai khu.
Khu phía Nam bán toàn những thứ có thể chạm được như thức ăn, kỳ trân dị bảo, đồ cổ quý hiếm.
Khu phía Bắc bán những thứ không chạm được, như tin tức, bí mật và cả mạng người."
"Ở đây có cả sát thủ sao?" Bắc Đường Du tiếp tục kinh ngạc hỏi.
Phong Chi Danh điềm đạm nói: "Rất nhiều là đằng khác.
Đến Hắc thị nếu không phải người có đồ cần bán hoặc mua thì chính là những tội phạm tày đình trốn sự truy nã của triều đình.
Mỗi nơi mỗi đạo, nếu bọn họ đã trốn đến đây thì triều đình cũng khó mà bắt được.
Mỗi lần đem quân vào Hắc thị thường gây ra những vụ xào xáo không nhỏ mà cuối cùng vẫn phải tay trắng trở về.
Hắc thị có rất nhiều ngõ ngách nếu không phải dân cư ở lâu năm thì tuyệt đối không biết.
Ngươi có gì muốn biết hoặc muốn mua không? Ta thông thuộc đường xá, có thể dẫn ngươi đi."
Bắc Đường Du ủ rũ nói: "Trước đây ta muốn đến Hắc thị là để tìm kiếm Tùng Lộ Hoa, giờ thì không cần nữa rồi."
Phong Chi Danh vuốt tóc hắn an ủi: "Vậy đi dạo cho biết cũng tốt.
Quên không nói với ngươi, thức ăn ở đây đặc biệt ngon."
"Thật sao?"
"Thử liền sẽ biết."
Phong Chi Danh đưa Bắc Đường Du đến Nhất Phương Tửu Lâu là nơi nổi tiếng nhất nhì trong Hắc thị để thử qua những món sở trường của quán.
Quán này bày trí vô cùng xa hoa, tranh lụa treo tường nhìn sơ liền biết là bút tích danh gia khoáng đạt và thâm sâu.
Phong Chi Danh cùng Bắc Đường Du lên thẳng lầu trên để tránh bớt ồn ào.
Vừa mới ngồi xuống, Phong Chi Danh đã gọi một danh sách rất dài, dài đến nỗi Bắc Đường Du không nhịn được phải lên tiếng: "Phu quân, chỉ có hai người chúng ta thôi, ngươi gọi nhiều như vậy ăn làm sao