Phủ quốc sư, đại sảnh.
Phong Chi Danh chăm chú nhìn vào con cổ màu đỏ khô quắp nằm im bất động trong chiếc hộp gỗ mà Tử Lưu Linh vừa giao, sắc mặt đen đúa còn hơn than.
Y hướng Tử Lưu Linh hỏi: "Ngươi đùa ta chắc?"
"Ta biết kết quả này có hơi khó chấp nhận nhưng ta không có gan nào mà dám đi đùa giỡn với ngươi.
Khi ta đến Nam Sơn Hải Vực, toàn bộ ngọn núi đã bị thiêu trụi rồi.
Nghe người dân kể lại, trời giáng thiên tai, lửa cháy ngùn ngụt mấy ngày mấy đêm mới tắt.
May là cổ vương nằm trốn mình trong thân cây, nếu không cũng bị cháy thành than rồi."
Phong Chi Danh bực bội đóng nắp hộp lại đặt cái cạch lên bàn bên cạnh: "Ngươi còn nói may? Ta cần một con cổ chết làm gì? Tế bái cho ngươi sao?"
"Cái này trách ta được sao? Ngươi nghĩ ta điều khiển sấm sét đánh cháy núi à?"
Phong Chi Danh co tay đấm mạnh xuống bàn: "Trời muốn diệt ta."
Tử Lưu Linh hiếu kỳ hỏi: "Ngươi cần cổ vương làm gì? Quan trọng lắm sao?"
"Dù cần làm gì thì cũng không còn nữa rồi.
Ngươi về đi."
Phong Chi Danh đứng lên toan đi.
Tử Lưu Linh gấp gáp đứng theo hỏi: "Này, Thiên Thù Tử của ta đâu?"
Phong Chi Danh liếc Tử Lưu Linh: "Ngươi còn mặt mũi đòi ta? Xem xem ngươi mang đến thứ gì cho ta rồi hẳn nói."
"Không phải ta vô sỉ..."
"Ngươi thực sự vô sỉ." Phong Chi Danh cướp lời.
Tử Lưu Linh nhăn mặt: "Này, ngươi nể mặt sư phụ trên trời một cái thì chết à? Dù gì ta cũng là sư đệ của ngươi đấy.
Gần đây ta đang bị truy nã.
Giang hồ cứu cấp, cho ta mượn Thiên Thù Tử làm mặt nạ mới, ngày sau ắt sẽ đền đáp lại cho ngươi."
"Bị ai truy nã?"
"Đại Lý Tự Khanh Lương Đổng Nhân.
Tên này như bị ma ám vậy, đi khắp nơi lùng sục không để ta được thở yên phút nào."
"Ngươi lại bán cổ hại người?"
Tử Lưu Linh nhảy dựng lên phàn nàn: "Ngươi nói nghe hay nhỉ? Tìm đâu ra con cổ biết cứu người? Đã là cổ thì đương nhiên chỉ toàn độc rồi."
"Thế nên mới cải nữ trang chui rúc trong kỹ viện sao? Ngươi làm nở mày nở mặt phụ vương ta ghê."
Tử Lưu Linh cau mày: "Làm như ngươi khiến sư phụ vẻ vang lắm vậy? Tiếng xấu của ngươi đồn đại khắp mọi hang cùng ngõ hẻm của kinh thành rồi, còn ít hơn ta chắc? Nói thẳng luôn đi, ngươi cho mượn Thiên Thù Tử hay không? Ta không phải đến đây nghe ngươi giảng đạo đâu."
"Thật phiền." Phong Chi Danh nói thì nói vậy nhưng vẫn đưa Tử Lưu Linh đến luyện dược đường lấy Thiên Thù Tử.
Sau khi mở hộp kiểm tra nhánh cỏ khô màu bạc kỹ lưỡng rồi đóng lại, Tử Lưu Linh mới hỏi: "Chỉ có một nhánh thôi sao? Chắc là xài không được lâu đâu."
"Ngươi được một đòi hai, có tin ta tiễn ngươi vào thẳng nhà giam Đại Lý Tự không?"
"Đi ngay đi ngay, ta biết ngươi chẳng hoan nghênh gì ta mà."
Phong Chi Danh cản lại: "Khoan đã, có chuyện này chắc ngươi vẫn làm được.
Vài năm trước ở miền duyên hải biển Thước đã bắt được một con kình ngư."
Tử Lưu Linh hoảng hốt hỏi ngay: "Không phải chứ? Ngươi hết bảo ta lên núi bắt cổ giờ lại xuống biển bắt cá hả?"
Phong Chi Danh mỉa mai: "Ta không nghĩ ngươi có loại tài năng đó.
Con kình ngư này tên Điểu Vĩ, là sủng vật của Mao Toại Tử lúc còn sống, có thể nghe hiểu tiếng người.
Đáng tiếc ngư dân không biết tưởng là quái vật đã đâm chết.
Chuyện lạ là sau khi nó chết thì cái xác lại biến mất."
"Ngươi muốn ta tìm ra kẻ trộm xác?"
"Có thể nói vậy mà cũng có thể nói không.
Ta muốn ngươi đi tìm Mao Toại Tử.
Ta nghi ngờ ông ta vẫn chưa chết.
Tuy nhiên, nếu do đích thân ta đi, người khác sẽ nghi ngờ, mà nếu ông ta thực sự còn sống thì vô tình lại đánh rắn động cỏ.
Ngươi là một người lạ, dò hỏi về ông ta sẽ tiện hơn ta.
Ngoài Mao Toại Tử, chắc hẳn không có ai quan tâm đến cái xác của Điểu Vĩ làm gì.
Bất quá, cũng có khả năng thấp không phải do ông ta trộm.
Tóm lại, ai trộm thì ta không quan tâm, chỉ cần tìm được tung tích Mao Toại Tử cho ta là đủ.
Để chuyển cái xác của một con cá khổng lồ như vậy đi thì ít nhất phải để lại vài dấu vết."
Tử Lưu Linh đơ mặt ra: "Ta trở thành thuộc hạ của ngươi từ khi nào thế?"
"Thiên Thù Tử ta vẫn còn vài nhánh.
Nếu ngươi tìm được dù chỉ là một chút thông tin về Mao Toại Tử, hoặc chứng thực ông ta còn sống, vài nhánh này sẽ là của ngươi."
Tử Lưu Linh chỉ ngón tay vào mặt Phong Chi Danh: "Ta biết ngay mà, ngươi...ngươi...đúng là đê tiện.
Ta không còn gì để nói nữa."
Tử Lưu Linh hậm hực ôm cái hộp rời khỏi.
Phong Chi Danh ngồi xuống nhuyễn tháp thất thần.
Cổ vương đã không còn, bảo y dùng cách gì mà bắt Ngọc Thỉ Hồ đây? Chẳng lẽ lại phải...?
Phong Chi Danh gạt phắt đi ý nghĩ vừa len lỏi trong đầu.
Đúng lúc, Bắc Đường Du bước vào, khi vào thoáng thấy Tử Lưu Linh đi ra nhưng Tử Lưu Linh hoàn toàn không thấy hắn.
Bắc Đường Du đến gần chỗ Phong Chi Danh hỏi: "Phu quân làm sao vậy?"
Phong Chi Danh cứ ngỡ là Tử Lưu Linh quay lại, lúc nghe được tiếng Bắc Đường Du mới hơi ngẩng lên: "Chẳng phải hôm nay ngươi ra ngoài với Hoài Cẩn sao?"
Bắc Đường Du hí hửng cười tươi: "Chỉ là đi thu hồi tiệm vải của Bắc Đường Hinh thôi, không tốn bao nhiêu thời gian.
Tiếc rằng ta không tiện vào trong để tận mắt nhìn thấy bộ dạng thê thảm mất trắng tất cả của nàng ta.
Phu quân, kể ra thì ta vừa giúp cho gia sản của ngươi tăng thêm một tiệm vải rồi.
Chắc là sắp tới phải tìm một chưởng quầy giỏi về trông coi.
Mấy chuyện vải vóc này ta cũng không rành.
Bất quá, ta thật cao hứng nha, có thể cười suốt ba ngày ba đêm không thôi."
Bắc Đường Du vui vẻ nói một tràng, nói xong bắt gặp Phong Chi Danh không chú tâm lắm thì ngừng cười hoang mang: "Phu quân sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cổ vương mà lần trước ta nhắc với ngươi chết rồi.
Một trận cháy lớn trời giáng, cháy luôn cả hy vọng cuối cùng của ta." Phong Chi Danh ngồi ôm chầm lấy Bắc Đường đang đứng, gục đầu vào lồng ngực hắn phiền não vô vọng.
Bắc Đường Du tự mắng bản thân đáng chết, cao hứng cũng không biết lựa thời điểm, hèn gì mà Phong Chi Danh không muốn đáp lời nào.
Hắn căng thẳng vịn lên bả vai y trấn an: "Không sao đâu, chúng ta tìm cách khác.
Thiên hạ rộng lớn, nhất định sẽ không tuyệt hết đường sống của chúng ta đâu."
Phong Chi Danh trầm mặc không nói.
Trong lòng y rõ biết bản thân đã phải tốn rất nhiều năm mới tìm được cách này, nếu còn phải hao tổn rất nhiều năm nữa để tìm ra cách khác, sợ rằng y đợi không kịp.
Nhưng mà, y lại không muốn đánh tan hy vọng của Bắc Đường Du.
Từ hy vọng chuyển sang tuyệt vọng đôi khi chỉ là một làn ranh mỏng manh.
Phong Chi Danh đắn đo một lúc mới nói: "Được, tìm cách khác."
Trong khi đó ở phủ Bạc vương, thư phòng.
Tiêu Trường Lân ngồi ở bàn sách nhìn trang giấy trắng rồi lại nhìn đến Cố Thẩm Đề đang ngồi ở bàn trà đọc binh pháp mà tức đến ứa ruột ứa gan.
Cái bản mặt kia càng nhìn càng tụt cảm xúc, báo hại y chẳng thể nào vẽ nổi cái gì cho ra hồn.
Đám văn sĩ bên hội Dương Đô đã giục lấy giục để nhiều ngày rồi, nếu y còn không vẽ được thành quả giao cho bọn họ thì chắc bọn họ sẽ băm vằm y thành nhiều mảnh.
"Ngươi..." Tiêu Trường Lân nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám mắng chửi Cố Thẩm Đề vì sợ chọc Cố Thẩm Đề nổi điên nên đành giữ cái ngữ điệu nhẹ nhàng mà đay nghiến hỏi: "Không thể hồi phủ rồi đọc sách được sao?"
"Việc ngươi hứa với ta, ngươi vẫn chưa làm, đợi ngươi làm rồi thì ta sẽ không canh chừng thế này nữa."
Tiêu Trường Lân phi thường chột dạ, có điên mới đi thỉnh cầu phụ hoàng ban hôn vớ vẩn theo cách này.
Phụ hoàng mà chịu ban xuống thì càng điên hơn.
Đương nhiên nói một câu công đạo thì phụ hoàng sẽ chẳng bao giờ điên, cho nên lại phạt y đi canh lăng thêm mấy năm nữa cũng là điều rất có khả năng.
"Thẩm Đề, ta đã xuống nước nhiều lắm rồi, ngươi cũng đừng quá đáng nha.
Nếu ngươi cứ thế này, ta đây bình vỡ không sợ mẻ nữa, cùng lắm là ôm nhau chết chung."
"Ta không sợ chết." Cố Thẩm Đề buông sách ra nhìn chòng chọc vào Tiêu Trường Lân nói nhẹ tênh như lông hồng.
"Nếu được chết chung với ngươi thì cầu còn không được."
"Mẹ nó! Đừng tưởng ngươi nói mấy lời này thì ta sẽ cảm động." Tiêu Trường Lân sôi máu đứng