Tiêu Giản Mặc vừa ra khỏi cổng cung đến chỗ xe ngựa liền có hạ nhân mang một con bạch miêu đến cho y ủ ấm.
Y ôm lấy bạch miêu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve chùm lông trên lưng nó rồi nhìn sang chỗ Tiêu Nhan Dĩnh, Tiêu Trường Lân, và Bắc Đường Du đang đứng trò chuyện vui vẻ.
Tiêu Giản Mặc khẽ nhếch mắt một cái tỏ ý khinh thường.
Y chầm chậm đi lại chỗ ba người bọn họ, hướng Bắc Đường Du nói: "Bắc Đường công tử, chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?"
Bắc Đường Du chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Nhan Dĩnh đã giành nói thay, ngữ điệu không hoan nghênh: "Mặc ca, tẩu tẩu lần đầu vào cung còn nhiều điều chưa biết nên hiền huynh mới bảo bọn đệ trông coi tẩu tẩu.
Huynh muốn nói gì thì đợi hiền huynh đến rồi nói."
Tiêu Giản Mặc cười nhạt: "Chỉ là nói vài câu, ngươi nghĩ hắn sẽ bị sứt mẻ gì sao?"
"Cái này thì khó biết chừng.
Năm ấy huynh cũng là người cuối cùng gặp lục ca, nói chuyện với huynh ấy vài câu, chẳng bao lâu sau huynh ấy nổi điên giết người bừa bãi.
Mấy chuyện trùng hợp như thế vẫn nên tránh thì hơn."
"Nhan Dĩnh, ngươi đối với ta thành kiến quá sâu nặng rồi."
Tiêu Trường Lân vịn vào cổ tay Tiêu Nhan Dĩnh ngầm nhắc nhở đừng nói nữa.
Bắc Đường Du cũng cảm thấy tình thế căng thẳng vô cùng.
Hai vị vương gia công khai lườm nhau ngay trước mặt hắn, bảo hắn phải giải quyết như thế nào? Cũng không thể giả vờ mắt nhắm tai ngơ xem như chẳng liên quan gì đến mình được.
Dù sao, Tiêu Nhan Dĩnh rõ ràng chỉ muốn bảo vệ cho hắn.
Bắc Đường Du nói với Tiêu Nhan Dĩnh: "Nhan Dĩnh, không sao đâu, ta cùng Hiền vương chỉ nói mấy câu thôi."
Tiêu Nhan Dĩnh nhượng bộ: "Nếu tẩu tẩu đã nói vậy thì đừng đi quá xa tầm mắt của bọn ta."
Bắc Đường Du gật đầu, cùng Tiêu Giản Mặc đi đến một gốc cây hòe gần đó.
Tiêu Giản Mặc không nhìn hắn, chỉ vuốt lông bạch miêu nói: "Bắc Đường công tử, thứ cho bản vương nói thẳng, bản vương đã thăm dò qua thân thế của ngươi.
Ngươi chỉ là một thứ tử thấp kém trong Bắc Đường gia, còn chẳng phải do chính thất sinh ra.
Ngươi căn bản là không xứng với Chi Danh."
Bắc Đường Du ngây ra như đá.
Từ lần đầu gặp mặt ở phủ quốc sư, hắn vốn biết vị vương gia này chẳng coi hắn ra gì rồi, thế nên hắn mới luôn kính cẩn xưng hô cho phải phép.
Tuy nhiên, tạt hẳn cả gàu nước lạnh vào mặt nhau thế này thì đúng là ấn tượng khó phai.
Kể từ lúc rời khỏi Bắc Đường gia, Bắc Đường Du đã thầm nhủ với chính mình.
Hắn sẽ không để cho bất kỳ ai được quyền ức hiếp hắn nữa.
Người ta kính hắn một thước, hắn kính lại một trượng, còn như khinh thường ra mặt như thế thì hắn cũng chẳng cần phải nhân nhượng gì nữa.
"Hiền vương điện hạ, vậy chứ ngươi nghĩ là mình xứng hay sao? Đôi mắt ta vẫn còn tốt lắm.
Ý tứ khi ngươi nhìn phu quân ta thế nào ta đều hiểu rõ cả."
"Là do ngươi tự nhìn ra, vậy chắc Chi Danh chưa từng nói với ngươi.
Bản vương và Chi Danh đã từng là người yêu."
"Có quan trọng đến mức phải nói hay không? Vương gia cũng bảo là đã từng, mà đã từng nghĩa là hiện tại không phải nữa.
Ta mới là thê tử đường đường chính chính của quốc sư, thậm chí hôn sự này còn do hoàng thượng đích thân ngự bút ban xuống.
Nếu vương gia chê bai thân thế ta không xứng, nghĩa là vương gia cũng chê bai hoàng thượng hồ đồ rồi."
Tiêu Giản Mặc ngừng vuốt, vân đạm phong khinh nhìn hắn một cái: "Miệng lưỡi cũng khá là sắc bén, đem đi cãi cố với thiên hạ còn được, nói trước mặt bản vương lại chẳng có nghĩa lý gì đâu.
Quá khứ của Chi Danh ngươi biết được bao nhiêu? Những lời đồn đại ở bên ngoài ngươi lại nghe được bao nhiêu? Bọn họ đều nói quốc sư đương triều kén cá chọn canh bao nhiêu năm, cuối cùng lấy phải một kẻ không địa vị, không quyền thế, chỉ là con rối trong Bắc Đường gia.
Đúng là trò cười! Bản vương chẳng rảnh rỗi quan tâm ngươi thế nào.
Bản vương chỉ không muốn có người dèm pha sau lưng của Chi Danh.
Ngươi có giỏi thì dập tắt hết những tin đồn đó cho bản vương xem."
Tiêu Giản Mặc toan ôm bạch miêu rời đi nhưng bị Bắc Đường Du chặn lại: "Vương gia nói nhiều như thế là để cho ta cảm thấy áy náy rồi rời khỏi quốc sư sao? Ta vốn tưởng vương gia thông minh hơn người nhưng thì ra cũng chỉ được bấy nhiêu thôi.
Miệng lưỡi thiên hạ trước giờ luôn là gió chiều nào xui chiều nấy, ta cần gì phải bận tâm? Vương gia có lẽ rất tự hào vì có thể chiếm giữ phần quá khứ kia của quốc sư, tự hào vì được cùng y từ nhỏ lớn lên bên nhau.
Tuy nhiên, đến đó mà thôi.
Vương gia cũng nên bớt tự hào lại đi, bởi vì hiện tại cùng tương lai của quốc sư đều thuộc về một mình ta.
Vương gia đã từng ở cạnh quốc sư bao lâu? Một năm? Mười năm? Hay hơn thế nữa? Không quan trọng.
Quan trọng là Bắc Đường Du ta mới là người ở cạnh quốc sư cả đời."
Bắc Đường Du nói xong thì bỏ đi thẳng, không thèm ngoái đầu nhìn lại xem Tiêu Giản Mặc phản ứng ra sao.
Vốn dĩ thì hắn đã chẳng quan tâm rồi.
Một Bắc Đường Vũ đã luôn gây khó dễ đủ điều cho hắn từ nhỏ tới lớn hắn còn chẳng sợ, sá gì một vị vương gia từ trên trời rơi xuống muốn dùng vài ba lời nói tưởng như rất có lý lẽ để đè bẹp hắn? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Hắn có thể thua cho người khác thân thế cùng địa vị, nhưng tuyệt đối không để thua khí phách.
Khi Bắc Đường Du đi đến chỗ Tiêu Nhan Dĩnh và Tiêu Trường Lân, Phong Chi Danh cũng vừa vặn từ cổng cung bước ra, còn Tiêu Giản Mặc đã bước lên xe ngựa.
Phong Chi Danh nhìn Bắc Đường Du, rồi lại nhìn hướng xe ngựa của Tiêu Giản Mặc rời đi, hỏi: "Ngươi vừa nói chuyện với Giản Mặc sao?"
Bắc Đường Du gật