Phủ quốc sư, hậu hoa viên
Phong Chi Danh ngồi trên ghế dài lãnh đạm chống tay nhếch mắt nhìn Bát Thập đang đánh quyền rồi đập đá, nhất cử nhất động đều dứt khoát mạnh mẽ, giống như sấm rền khiến lòng người kinh hãi.
Sài Thất đứng ở bên cạnh xuýt xoa đến mỏi miệng: "Quốc sư, ngài lợi hại thật.
Thế này có giống cương thi chút nào đâu? Y thậm chí có thể chạy nhảy như người bình thường vậy.
Không thể tin được."
Phong Chi Danh hờ hững đáp lại: "Vẫn chưa đến mức độ mà ta mong muốn.
Ta cần ở y nhiều hơn thế."
Sài Thất kinh ngạc: "Quốc sư yêu cầu cao quá rồi.
Ta cảm thấy Bát Thập nhà chúng ta đánh được cả thiên quân vạn mã đấy chứ."
"Ngươi nghĩ vậy là vì chưa thấy qua thiên quân vạn mã thật đáng sợ thế nào."
Sài Thất tiu nghỉu, ngẫm lại rồi hỏi: "Quốc sư luyện ra Bát Thập không phải để chơi thôi sao? Ngài muốn đối phó với ai à?"
"Hiện giờ ta chỉ có thể nói lúc cần dùng thì nên dùng được." Phong Chi Danh đột nhiên nhớ tới gì đó nên nhìn sang chỗ Sài Thất đứng: "Phu nhân ra ngoài rồi sao ngươi còn ở đây? Ta căn dặn ngươi đi theo bảo hộ y mà."
Sài Thất phủi tay cười: "Ôi trời, phu nhân có Hoài Cẩn đi theo rồi cần gì đến ta nữa? Ta có đánh lại Hoài Cẩn đâu? Nếu là kẻ mà hắn chịu thua thì có thêm ta cũng vô ích."
"Ngươi có tiền đồ thêm tí thì chết à?"
"Quốc sư không thể nói như thế.
Hoài Cẩn được tôi luyện trong quân đội nghiêm ngặt, cũng là tướng quân chứ có phải tiểu tốt vô danh gì đâu.
Ta chỉ là một thư đồng nhỏ nhoi, đánh không lại hắn thì nói đánh không lại hắn, việc gì phải tự ái? Chừng nào ta cũng trở thành tướng quân như hắn thì lúc đó mới so đo mấy chuyện này."
Phong Chi Danh nghe trái tai vô cùng: "Dạo này trong phủ cứ náo loạn lên sao ấy nhỉ? Phu nhân đã hay bắt bẻ ta rồi mà còn có thêm ngươi nữa?"
"Ta cảm thấy phu nhân vô cùng tốt, nếu có bắt bẻ quốc sư thì chắc chắn là quốc sư sai rồi."
"..."
Phong Chi Danh cứng miệng, hồi tưởng lại buổi tối hai hôm trước vẫn một mực cho rằng người sai không phải là mình.
Đêm đó, Bắc Đường Du lại bò lên người y.
Y cảm thấy đêm nào cũng làm có phần hơi quá rồi.
Không phải là sức lực y không chịu nổi, nhưng số thuốc uống gần đây còn nhiều hơn cả số thuốc uống trong một năm trước khi quen biết Bắc Đường Du.
Cứ thế này thì kiểu gì cũng có ngày không đủ thuốc dùng.
"Du nhi, đêm nay không được, chỉ ngủ không làm."
Bắc Đường Du híp mắt cười nhìn y hỏi: "Phu quân yếu rồi?"
Phong Chi Danh trừng hắn: "Thuốc sắp hết rồi."
"Vậy thì chế thêm."
"Nguyên liệu rất hiếm, chế cũng không dễ." Phong Chi Danh cố gắng vừa đẩy Bắc Đường Du trở lại giường vừa nói.
Bắc Đường Du không thèm dịch chuyển mà vẫn khư khư ôm chặt lấy cổ y, hoài nghi hỏi: "Phu quân đang viện cớ phải không?"
Phong Chi Danh ngắt nhẹ cánh mũi Bắc Đường Du nói: "Tiểu yêu nghiệt, cũng may là nam nhân không thể hoài thai.
Nếu không chắc ngươi sẽ khiến ta tinh tẫn nhân vong mất."
Bắc Đường Du giả bộ thở dài thườn thượt: "Trong thoại bản đều nói là phu quân hành hạ ta ngày đêm không buông, đến nỗi ta còn chẳng bước xuống giường nổi.
Sự thật thì toàn là ta quấn lấy ngươi, chủ động mời gọi ngươi mà ngươi còn làm cao nữa.
Không biết là do phu quân yếu sức hay do ta đây không đủ nhan sắc làm người khác phải kích động?"
"Gần đây phát hiện ngươi rất thích làm nũng với ta."
Phong Chi Danh mềm lòng, vươn người lên hôn Bắc Đường Du, chính vì lỡ hôn rồi nên cuối cùng vẫn không thể cùng Bắc Đường Du đắp chăn trong sáng đi ngủ được.
Hôm sau, Phong Chi Danh thức dậy, trong lòng hơi hối hận vì lại rơi vào bẫy của Bắc Đường Du.
Vì vậy, y bảo Sài Thất mang Thanh Tâm Kinh đến cho Bắc Đường Du chép phạt.
Bắc Đường Du ngoan ngoãn chép không nói lời nào, nhưng chép xong còn đặc biệt ghi vài dòng thơ bên dưới châm biếm y:
"Vườn đào sai quả nhà người khác
Hái xuống ăn rồi còn muốn thêm
Vườn đào trong phủ quốc sư ấy
Chỉ để rụng rơi khắp bậc thềm."
Trở lại hiện tại, Phong Chi Danh khó chịu nói với Sài Thất: "Ta nuôi ngươi tốn cơm tốn gạo cả rồi."
Phong Chi Danh vươn vai đứng dậy rồi búng tay cho Bát Thập ngừng diễn võ lại và nói tiếp: "Ngươi đưa hắn đi cất, cất xong đến Vô Nhai thư cục dò hỏi xem trong kinh thành chỗ nào có thể mua được Địa Linh Thảo.
Căn cốt của Bát Thập vẫn chưa được, cần phải ngâm thêm nước thuốc có Địa Linh Thảo để cứng cáp hơn.
Ta đến Túy Mãn Phường nghe hát."
Sài Thất bĩu môi: "Quốc sư cũng ý tứ chút đi.
Đã thành gia lập thất rồi mà cứ lai vãng mấy chỗ phong nguyệt đó hoài."
"Phu nhân còn chưa quản ta mà ngươi dám quản? Có tin ta biến ngươi thành cương thi luôn không?"
Phong Chi Danh hăm he rồi bỏ đi, nhưng mà Sài Thất đã quá quen với việc bị y hăm he rồi nên vẫn ráng cứng đầu nói theo: "Còn không phải vì phu nhân quá tốt tính hay sao? Quốc sư không tự thu liễm thì có khi bị phu nhân bỏ đấy."
Phong Chi Danh quay lại, còn chưa kịp nói gì thì Sài Thất đã cong đuôi chạy trước.
Y phiền muộn đỡ trán, không hiểu nuôi dạy cách nào mà lại dạy ra một tên thất bại thế này?
Tại Ô Linh biệt viện, nơi nghỉ mát bên hồ vào mùa hè và là tư sản bí mật của Tây Định Hầu.
Bắc Đường Du ngồi trên lầu cao nhàn nhã nhâm nhi tách trà nguội, bên cạnh là Hoài Cẩn đang đứng trông chờ ai đó.
Tâm trạng của Hoài Cẩn khá nôn nao, không được bình thản như Bắc Đường Du.
Bắc Đường Du cười nói: "Ngươi ngồi xuống uống tách trà đi.
Người cần đến trước sau sẽ đến mà."
Hoài Cẩn nghiêm nghị lắc đầu.
Bắc Đường Du kiếm chuyện để nói: "Từ gia yến trước đến nay cũng một thời gian rồi, Quế công công giờ đây mới chủ động nói muốn gặp ta, ắt có chuyện quan trọng.
Hy vọng ông ấy sẽ đem đến một tin tốt lành, vậy thì có chờ bao lâu cũng xứng đáng."
Hoài Cẩn phân vân: "Phu nhân đừng hy vọng nhiều quá.
Dù sao Quế công công cũng chỉ phụ trách việc bếp núc trong cung, chuyện mà ông ta biết e rằng có giới hạn thôi."
"Nếu đã làm đại sự thì dù là tiểu tiết cũng rất quan trọng."
Hoài Cẩn gật