Ngày thành thân, tại Bắc Đường phủ.
Bắc Đường Du đợi cho hai nha hoàn mặc xong hỉ phục và cài trâm vàng ngay ngắn thì mới lên tiếng hỏi bọn họ: "A Cát đâu rồi? Sao từ đêm qua tới giờ ta không thấy con bé?"
Hai nha hoàn lắc đầu, một trong hai người nói: "Bọn nô tì được đưa tới đây để sửa soạn cho lục thiếu gia, những chuyện còn lại đều không biết."
Bà mai họ Lý hối hả từ ngoài cửa bước vào mắng hai nha hoàn: "Các ngươi làm gì mà lề mề vậy? Đến khăn trùm đầu cũng chưa đội lên cho lục thiếu gia nữa."
Hai nha hoàn lật đật tóm lấy khăn trùm đầu từ trong khay định đội lên nhưng bị Bắc Đường Du ngăn lại: "Đi tìm A Cát cho ta.
Nha hoàn theo ta về phủ quốc sư nhất định phải là A Cát."
Bà mai họ Lý không biết A Cát là ai, chỉ sợ chậm trễ thời gian nên khuyên ngăn: "Lục thiếu gia, đường từ Bắc Đường phủ tới phủ quốc sư không gần, hay là người ngoan ngoãn ra kiệu trước, có việc gì thì để sau hẳn nói được không?"
Hai nha hoàn cũng đốc thúc vào: "Phải đó lục thiếu gia, lão chủ nhân và mọi người đang chờ ở trước cổng.
Để trễ giờ lành thì không hay đâu."
Bắc Đường Du dứt khoát giật lấy khăn trùm đầu từ tay nha hoàn chạy ra ngoài cửa.
Hắn vừa đi vừa hỏi những hạ nhân rải rác khắp dãy hành lang xem thử bọn họ có gặp A Cát không nhưng hết người này tới người nọ đều lắc đầu.
Bà mai họ Lý nôn nóng đuổi theo phía sau hét lớn: "Lục thiếu gia, ngài đừng làm khó ta mà.
Nếu trễ giờ lành thì ta biết ăn nói sao Bắc Đường lão gia đây?"
Bắc Đường Du bỏ mặc đi tiếp.
Hắn đã hứa sẽ đưa A Cát cùng rời khỏi cái nơi đen tối này, không thể nào vào lúc sắp sửa rời đi lại bỏ mặc A Cát một mình ở đây được.
Bắc Đường Vũ từ xa trông thấy Bắc Đường Du chạy loạn khắp nơi tìm người, không nhịn nổi vui vẻ trong lòng cười lớn mấy tiếng.
Bắc Đường Lĩnh đứng bên cạnh nói: "Vẫn là nhị ca nói đúng, lục đệ thực sự coi trọng A Cát đó."
Bắc Đường Vũ nói: "Mẫu thân hắn qua đời chỉ để lại cho hắn mỗi con bé đó bầu bạn, không coi trọng sao được? Chỉ cần hắn không tìm được con bé đó, nhất định sẽ không lên kiệu hoa, vậy hôn sự này xem như bị hủy.
Nếu hoàng thượng trách tội xuống, chúng ta cứ nói hắn có tư tình với nha hoàn nên cả gan chống đối lại thánh ý, xem thử hắn làm sao mà chối cãi?"
Bắc Đường Vũ và Bắc Đường Lĩnh quay đi, đúng lúc bị Bắc Đường Du bắt gặp.
Hắn không suy nghĩ gì liền nhảy vọt qua hành lang tìm lối tắt chạy đến chỗ Bắc Đường Vũ bằng cách nhanh nhất.
Bà mai họ Lý không thể đọ sức với hắn, đứng lại thở phì phò, ngay cả kêu cũng không kêu nổi.
Bắc Đường Du chặn được Bắc Đường Vũ thì chộp ngay cổ áo của y, đôi mắt long sòng sọc hỏi: "Ngươi giấu A Cát đi đâu rồi?" Ở trong Bắc Đường phủ này, tuy rằng cũng có nhiều người không ưa gì hắn nhưng luôn tính kế với hắn thì chỉ có mỗi mình Bắc Đường Vũ.
Hắn thật sự không nghĩ ra là còn ai khác rảnh rỗi hơn y.
Bắc Đường Lĩnh xen vào can ngăn, cố giúp Bắc Đường Vũ gỡ tay hắn ra: "Lục đệ, có gì thì từ từ nói."
Bắc Đường Vũ cười như không cười mai mỉa: "Lục đệ, nhà ngươi mất chó cũng không thể đổ tội là ta lấy cắp.
Có bằng chứng gì không?"
Bắc Đường Du vẫn kiên quyết không buông tay, báo hại Bắc Đường Lĩnh gỡ đến mệt.
Bắc Đường Du sừng sộ quát: "Ta mặc kệ ngươi nói tiếng người hay tiếng chó, mau trả A Cát lại cho ta.
Một nam nhân thân cao bảy thước lại đi ức hiếp tiểu nha đầu mới mười lăm, ngươi so với chó còn thấp kém hơn nhiều.
Nếu muốn giở trò gì thì cứ hiên ngang tới tìm ta, ta sẵn sàng đón nhận, đừng kéo theo A Cát vào."
Bắc Đường Vũ cười nhục mạ: "Lục đệ, ngươi ăn nói như vậy với nhị ca của mình thì còn lễ giáo gì? Không ngại nói cho ngươi biết, ta chẳng thèm đụng tới tiểu nha đầu đó đâu.
Một ngón tay đụng vào ta cũng chê là bẩn."
Bắc Đường Lĩnh không nghĩ Bắc Đường Du lại có sức lực lớn tầm ấy, đành rút tay ra trước giải thích: "Lục đệ hiểu lầm rồi.
Đêm qua trong phủ có tiệc nhỏ thết đãi bạn của gia gia.
Vị Trương công này nhìn trúng A Cát, thế nên gia gia đã đưa sang chỗ ông ấy, hoàn toàn không liên quan gì nhị ca."
Bắc Đường Du nghiến răng nhìn nụ cười gian xảo trên khóe môi Bắc Đường Vũ, thừa biết là trò bẩn mà Bắc Đường Vũ nghĩ ra nên đấm mạnh một phát vào mặt y.
Bắc Đường Lĩnh chới với không biết xử sao.
Bắc Đường Vũ ôm một bên mặt đang sưng lên mắng lớn: "Bắc Đường Du, đồ thấp kém như ngươi lại dám đánh ta? Ngươi nghĩ mình là ai trong cái nhà này?"
Đúng lúc này, Bắc Đường Ngạo bỗng đi đến hét lớn: "Huynh đệ các ngươi đang làm gì?"
Bắc Đường Vũ bỏ mặc tất cả ra sức công kích hắn: "Ngươi và con nha hoàn của ngươi đúng là ti tiện như nhau.
Trương công ngoài bảy mươi thì đã làm sao? Nếu tiểu nha đầu kia biết khôn khéo lấy lòng khiến ông ấy vui thì chưa chừng còn được lập làm thiếp, chí ít cũng trở thành chủ nhân của người khác chứ không cần làm nha hoàn cả đời.
Khi đó ả ta còn phải đến cảm tạ công ơn của ta nữa là."
Bắc Đường Du căm hận nhìn chòng chọc vào Bắc Đường Vũ, tay siết chặt khăn trùm đầu đỏ rực đến mức gân máu cũng nổi cợm lên.
Hắn biết là do Bắc Đường Vũ giở trò, dù biết lại không thể làm gì được y.
Cho dù hắn đánh y một trận nhừ tử thì cũng không thay đổi được gì.
Mục đích của Bắc Đường Vũ chắc chắn không đơn thuần là chọc giận hắn.
Y muốn hắn kích động hủy bỏ hôn lễ, muốn nhìn hắn gánh cái tội khi quân bị đưa đi xét xử.
Đương nhiên, hắn không thể để Bắc Đường Vũ toại nguyện.
Hôn lễ này đối với hắn quan trọng biết bao.
Đây là cơ hội duy nhất mà hắn có thể rời khỏi Bắc Đường gia.
Nếu để lỡ cơ hội này, về sau mãi mãi cũng không còn cơ hội nào khác.
Bắc Đường Ngạo nhìn Bắc Đường Du quát: "Ngươi còn đứng ngây ra đó hả? Có biết gia gia ngươi và các thúc bá đang chờ bên ngoài không? Nhanh đi ra, không thì ta đánh gãy chân ngươi."
Bắc Đường Du quay sang Bắc Đường Ngạo: "Ta thật sự không hiểu cùng một huyết thống, vì sao lại có chuyện bên trọng bên khinh? Nhưng mà, ta cũng không trông mong gì ở nơi này nữa rồi.
Chuyện của A Cát vẫn chưa xong đâu."
Bắc Đường Du đi sớt qua mặt Bắc Đường Ngạo tiến về phía trước.
Bắc Đường Ngạo mắng qua kẽ răng: "Thằng nhãi này, nếu là ngày thường xem thử ta có tát