Tiêu Trường Phong nhìn quân lệnh trước mắt, trên mặt hiện ra dòng chữ I DON'T BELIEVE xoay điên cuồng.... cái gì ???? Cho Huyền Vũ doanh đánh tiên phong á???? WTF??? Có biết quân tiên phong là cách gọi khác của đội cảm tử không hả? Mất bao công sức huấn luyện ra 1 đám chết thay à? Thật phí phạm của giời mà . Không thể thế được. Tiêu Trường Phong vội đến soái trướng lí luận. Ai dè vừa bước vào liền bị khí thế cuồng bạo của Tiêu soái dọa đứng hình.
- Ngươi sợ?- Tiêu Sơ Lâu ngồi sau sa bàn đơn sơ nhìn y, giọng lạnh te không chút tình cảm, bây giờ hắn là Đại soái, tính mạng của ngàn vạn quân dân đè nặng lên vai hắn, sơ xuất 1 tẹo thôi là hỏng bét ngay, Đột Quyết mò vào quốc nội, dân chúng không tấc sắt sao chống lại được bọn Đột Quyết sống trên lưng ngựa, coi cướp bóc là bản sắc dân tộc chứ. Hơn nữa, Đột Lợi khả hãn, tên khốn sát hại phụ thân và huynh đệ Tiêu Sơ Lâu cũng góp vui, thử hỏi làm sao hắn bình tĩnh cho nổi? Đến bây giờ, Tiêu Sơ Lâu vẫn không quên được hình ảnh phụ thân oai phong của mình bị vó ngựa Đột Quyết đạp nát , da ngựa bọc thây đưa về, sau đó đến lượt Đại ca, Tam đệ, thậm chí cả muội muội Tiêu Cẩm Ý cũng mặc giáp ra trận rồi, cuối cùng đánh cho Đột Quyết và đám Thổ Cốc Hồn, Tiết Duyên Đà, Chín họ Chiêu Vũ tan tác , đại thương nguyên khí, rút về sa mạc, đổi được mấy chục năm thanh bình, nhưng cái giá phải trả quá tàn khốc, kết quả là Tiêu gia còn lại độc 2 mống, mạng Tiêu Sơ Lâu là dùng mạng của huynh đệ đổi được. Nay kẻ địch trước mắt, sao hắn có thể lãnh tĩnh cho nổi? Nhiệt huyết như muốn thiêu cháy lồng ngực, đã bao lâu không có lại cảm giác này rồi? Tiêu Sơ Lâu cũng không rõ, đại khái là rất lâu đi.
- Không sợ. Chỉ là Đại soái cần bình tĩnh lại. Lúc này không thể rối loạn được.- Tiêu Trường Phong thấy phụ thân y sắp điên rồi, gân trên cổ nhảy loạn xạ,;cũng may Tiêu soái không có bệnh tim, nếu không bây giờ ngài đã nhồi máu cơ tim mà chớt rùi.
- Tốt. Nhớ kỹ, trên chiến trường ai không muốn chết thì sẽ chết trước. Một khi xông lên là không được quay đầu lại, vì một khi quay lại là sẽ thua , mà thua thì toàn gia bị diệt.- Tiêu Sơ Lâu thở ra một hơi dài, khuôn mặt tuấn mĩ dãn ra, tâm bình tĩnh lại, mở miệng nói kinh nghiệm dùng xương máu mình đúc kết ra.
- Phụ thân à, con có cái này chơi cực vui.... Hé hé...
- Tiêu Trường Phong vẻ mặt gian xảo, định lừa Tiêu soái mẻ nữa, ngươi không thấy miếng ngọc bội kia rất đẹp à? Bên ngoài trắng ngà, bên trong đỏ sẫm như có giọt máu ấy... bảo bối của tuôi.....
" Bốp"
Một tiếng vang không nhỏ , quả này Tiêu Sơ Lâu điên thật rồi, thằng nghịch tử chết tiệt này dám nhân cơ hội cháy nhà hôi của à? Ngán sống rồi!!!!!
- Nói!
- Hic.. hic... chả là đám Hồ tử đó kĩ thuật cưỡi ngựa siêu quần lắm à? Sao quân ta không bì kịp, lão nhân gia ngài nghĩ đến chưa? .....- Đang đắc ý nói nhử mồi thì bắt gặp ánh mắt sắc như dao cạo của Tiêu soái phụ thân, Tiêu Trường Phong liền cụp đuôi lại làm người- Là do không có trang bị đấy, chúng chẳng qua là ỷ vào kĩ thuật cưỡi ngựa mà lên mặt thôi, nếu gặp phải cái này chỉ có tắt đèn.