Tiêu soái thấy nhi tử nhà mình có ánh mắt khát máu như thế thì hoảng hồn, nên nhớ rằng, trước kia là Tiêu gia phụ tử đồng thời tử trận sa trường , da ngựa bọc thây, biên cảnh nguy trong sớm tối nên Tiêu Sơ Lâu mới muốn giết sạch đám dã nhân kia bằng mọi giá như vậy, bây giờ đang yên đang lành, mình vẫn sống nhăn răng, muội muội ở Hoàng cung vẫn ăn no ngủ kĩ có vẻ nhàn hạ lắm, thê tử vẫn như thế..... thế quái nào mà tiểu tử này như có huyết hải thâm thù thế kia.
Như này không được, mặc dù làm thống soái, vô tình sắt đá một chút cũng tốt, chứ yếu đuối một con kiến không dám giết thì Tiêu soái đi treo cổ ngay, nhưng mà cũng không được khát máu tàn bạo quá, chả ai muốn con mình thành đồ cuồng sát cả. Mặc dù Tiêu Sơ Lâu chả phải người lương thiện gì, nhưng mà hắn không hi vọng Tiêu Trường Phong trở lên lãnh khốc khát máu ... sống thế thì còn gì là lạc thú nữa, cả ngày chỉ có chém giết, rồi đến cuối cùng , chợt phát hiện ra, chả còn ai để giết cả, thân nhân bằng hữu đều bị dọa chạy rồi. Với lại , chém giết nhiều quá tổn hại âm đức, mình thì sống khỏe re còn con cháu thì gặp tai họa.
Vì thế Tiêu Sơ Lâu bị quân y thiếu đạo đức nghề nghiệp kia châm cứu đau đến méo mặt,khàn giọng hỏi:
- Tiểu tử, làm sao thế? Lão tử ngươi chưa chết, ngươi bày cái bộ mặt khóc tang cho ai xem?- Không hổ danh là Tiêu soái, hóng hớt cũng có khí thế.
Tiêu Trường Phong đang nghĩ đến phương pháp thứ 101 để làm tên Đột gì đó kia sống không bằng chết thì chợt nghe thấy tiếng phụ thân, y thu sát khí lại, cười hì hì :
- Đại soái, ngài tỉnh rồi à? Có sao không thế? Đầu có choáng không? Tai có ù không? Có thấy tức ngực buồn nôn không? Mẹ nó, lão lang băm kia, không thấy Đại soái đau à? Nhẹ tay một chút.
Tiêu soái mới tỉnh dậy đã nghe một tràng súng liên thanh của nhi tử ngốc nhà mình, không váng đầu cũng thành váng đầu luôn rồi.
- Tiểu tử , con làm sao thế? - Tiêu soái khó có lần nói tiếng người, cất giọng ôn nhu hỏi. Ai ngờ tên kia vốn có sẵn máu M trong người, nay thấy vị phụ thân suốt ngày lấy đánh mình làm niềm vui đột nhiên trở nên hiền lành thế, có chút sợ, dè dặt hỏi:
- Đại soái, không phải là ngài bị bom tạc ngốc rồi chứ? Áaaaaaaa.......
Tiêu Sơ Lâu hừ lạnh, đối với 1 số loại người ấy à, ngươi đối xử tốt với hắn, hắn lại cho rằng ngươi hư tình giả ý. Khốn khiếp nhất là tên tiểu tử thối trước mắt này, có phải lâu lâu không ăn đòn , có chút nhớ không? Đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám sờ trán bản soái , hỏi bản soái đầu có bị làm sao không? Hừ hừ, lão tử là cha nó, đối xử tốt 1 chút thì chết à?
Tiêu Trường Phong ôm đầu mà nuóc mắt lưng tròng, một nửa là vì đau, một nửa là quá xúc động, ơn giời, cha y không bị bom tạc rơi não, có điều lão nhân gia hắn nghe đâu bị thương sao mà đánh khỏe thế? Thật phi khoa học có được không...
- Sao? Tiểu tử ngươi định xử lí đống pháo trúc kia thế nào?
- Đại soái, đính chính lại , nó gọi là thuốc nổ, không phải pháo trúc.- Tiêu Trường Phong thiếu điều quỳ xuống ôm chân Tiêu đại soái khóc rống, thứ y dùng nghị lực lớn nhất làm ra mà bị coi là pháo trúc nổ lẹt đẹt thì y thắt cổ