Tô Diễm ngồi ngốc trong phòng , y cảm thấy bản thân sắp biến thành 1 cây nấm mốc di động đến nơi rồi. Quá chán. .. haiz..... quá chán...
- Phong nhi , nương làm bánh bao nhân thịt lợn rau hẹ cho con nè. Mau ăn cho nóng- Tiêu phu nhân thướt tha bước vào , dịu dàng xoa đầu y.
Nhìn thấy phụ nhân mĩ lệ này Tô Diễm lại thở dài. . Ài ... người phụ nữ đáng thương, chồng đi đánh giặc quanh năm 1 năm ko về nổi mấy lần, chăn đơn gối chiếc , có con gái lại bị nuôi trong cung từ nhỏ bồi dưỡng thành tiểu Tiêu phi , lại ko dám vào thăm sợ mang phiền phức cho chồng công cao lấn chủ , có đứa con trai lại chết yểu. ..
Vừa nhu nhược lại kiên cường, giống hệt mẹ y, trước kia ko thấy, giờ mới hối hận ko bên bà nhiều hơn.
Thôi thì sống cho thật tốt. Y là Tiêu Trường Phong, con trai của Tiêu gia. Y sẽ thủ hộ một gia một quốc, hiếu kính mẹ già, yêu thương em gái nhỏ, quan trọng nhất là tránh khỏi họa diệt môn.
Nam chính , nữ chính à, dám động vào 1 cọng lông người Tiêu gia xem, ông đây ko ngại cho mi vong quốc đâu, dù sao mi cũng yêu mĩ nhân hơn giang sơn mà, tốt nhất thành thật mà sống, nước sông ko phạm nước giếng, ko thì ... hờ. ..OK?
-------------
Tiêu phu nhân lâu lắm chưa gặp con gái, có chút nhớ, liền kéo Tiêu Trường Phong vào cung. Trên đường vào cung nàng ko ngừng lải nhải:
- Phong nhi, lát nữa con nhớ phải cẩn thận ko đc gây chuyện nhé. Gặp Hoàng thượng nhớ thỉnh an, gặp Tiêu phi nương nương cũng nhớ. ...
- Nương, ngài nói lần thứ 101 rồi đó. Con biết, con biết mà....- Tiêu Trường Phong xoa tai rên rỉ, nương cái gì cũng tốt , chỉ tội hơi nhát gan, chắc là do nhiều năm sống cô quạnh ko nơi nương tựa.
- Tiểu tử thối