Trên tầng sáu của tòa chung cư cao cấp truyền đến tiếng đóng cửa mạnh, nguyên nhân là vì Trầm Úy Vũ đang bế Đào Lộ nên phải dùng chân để sập cửa.
Bàn tay nhỏ bé của cô sờ loạn trước ngực anh, tán thưởng nói: “A…Sờ thích thật…” Anh không đáp lời, gọn gàng bế Đào Lộ đi vào phòng của cô.
Anh hoàn toàn không biết là tửu lượng của cô lại kém đến vậy, uống xong ba ly rượu vang là cô đã tựa vào ngực anh thì thào nói linh tinh, lúc đó anh biết là cô đã say rồi!
“Ưm…Anh đẹp trai ơi…Anh tên là gì vậy…” Đào Lộ dùng ánh mắt si ngốc nhìn anh, hai má ửng hồng, chứng tỏ cô đã thật sự say mèm.
“Em thử đoán đi? Nếu anh nói cho em biết thì anh có được thưởng không?” Trầm Úy Vũ hỏi lại, đặt cô lên giường, sau đó ngồi bên cạnh nhìn cô.
Cố gắng nhổm người dậy, Đào Lộ lắc lắc đầu thật mạnh, đem mặt dán lên mặt anh, vừa mới mở miệng muốn nói thì cảm giác buồn nôn xông đến, làm cho cô không kịp tránh mà nôn luôn ra áo anh.
May là tối nay cô ăn không nhiều, chỉ uống rượu là chính, cho nên nôn ra toàn chất lỏng, điều này làm cho Trầm Úy Vũ dở khóc dở cười, đành phải vào toilet rửa một chút.
Vừa mới nôn xong nên ý thức của Đào Lộ đã hơi thanh tỉnh, nhưng suy nghĩ vẫn rất hỗn loạn, mắt nhắm mắt mở nhìn anh đang đứng trong toilet, quyết định tiếp tục mượn rượu giả điên.
Hỏi cô có muốn làm trong trạng trái thanh tỉnh không, cô đương nhiên là muốn rồi, nhưng lần đầu tiên thì vẫn rất khó để thả lỏng, bởi vậy cô phải mượn rượu để che dấu sự căng thẳng của mình.
Trầm Úy Vũ đi đến bên giường giúp Đào Lộ bật điều hòa, cúi đầu muốn tặng cô một nụ hôn chúc ngủ ngon, nhưng lại không kịp đề phòng mà bị cô áp xuống giường.
Lúc này, Đào Lộ dạng chân ngồi lên đùi anh, từ trên cao nhìn xuống gương mặt đang kinh ngạc của anh.
“Anh đẹp trai…Em bắt được anh rồi…Anh còn chưa nói mà…Anh tên gì vậy…” Cô cúi xuống xoa lên cằm anh, hưởng thụ cảm giác đùa giỡn mỹ nam.
“Anh là Trầm Úy Vũ, còn em, em tên là gì?” Anh dùng đôi mắt sáng rực nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, quyết định cùng đùa với cô một lát nữa rồi sẽ bắt cô đi ngủ.
Cô ha hả cười, chọc vào mặt anh nói: “Nếu anh hầu hạ tốt tiểu thư đây…Thì tôi sẽ nói cho anh biết…” Cái mông còn thoáng cử động, qua lớp vải ma xát vào nơi riêng tư của anh.
Hành động này rất nhanh làm cho Trầm Úy Vũ dấy lên dục hỏa, đũng quần đã sưng to lên, hỏi lại: “Em muốn anh hầu hạ thế nào nào?” Bàn tay đã không tự chủ được mà vuốt ve đùi cô.
“Ưm…Váy chật quá…Không thoải mái…” Cô sờ lên thắt lưng, ý bảo anh cởi ra cho cô, mà đương nhiên người đang muốn cởi đồ của cô là anh đây sẽ không khách khí, lập tức cởi váy cho cô.
Trong nháy mắt, bộ ngực trắng nõn nhảy ra khiến cho anh mê mẩn, tay đưa ra bao bọc lấy hai quả đào mềm, dịu dàng xoa bóp.
Tay nhỏ bé vuốt ve cơ ngực của anh, đầu ngón tay còn gẩy lên điểm đỏ, ngoại hình của anh còn đẹp hơn cả phụ nữ, làn da cũng trắng hơn, mỗi đường nét trên cơ thể lại hoàn mỹ tuyệt đẹp đến mê người.
Cúi người xuống, Đào Lộ dùng miệng lưỡi liếm láp điểm đỏ trên ngực anh, còn dùng lực nhéo một cái, làm cho Trầm Úy Vũ căng thẳng, không ngừng thở gấp.
“Anh hậm hừ gì vậy…Đang hưởng thụ vì được bổn tiểu thư đùa cợt phải không…” Cô ngẩng lên nhìn khuôn mặt