Thư phòng bỗng chốc rơi vào yên tĩnh, tiếng kêu của đồng hồ trở nên rõ ràng, tích tắc tích tắc, giống như tiếng tim đập của Đào Lộ lúc này.
Cô cúi đầu khẽ nhếch môi, cái miệng nhỏ nhắn cứ mở ra rồi lại ngậm vào, thật sự không biết phải làm sao để chấm dứt đề tài này.
Trầm Úy Vũ thấy cô cúi thấp đầu, chẳng nói thêm một lời với anh, nhất thời cũng trở nên hoang mang, không biết sao bỗng dưng tâm trạng của cô lại đi xuống như vậy.
Có lẽ bởi vì ngữ điệu của anh khi trả lời quá trầm thấp, nên khiến cô không biết đáp lại thế nào…
“Em đau lòng vì anh sao? Ngốc quá…Tuy ba mẹ anh mất sau một vụ tai nạn, nhưng bà nội đối xử với anh rất tốt mà, hơn nữa anh cũng biết cách tự lập.” Trầm Úy Vũ dịu dàng an ủi cô.
Lớn lên mà không có cha mẹ làm bạn, đó là một thế giới như thế nào? Đào Lộ không thể tưởng tượng được!
Đối với cô mà nói, từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ được ba mẹ cưng nựng trong lòng bàn tay, nếu ở bên ngoài gặp khó khăn thì luôn có thể trốn về nhà, luôn có gia đình làm chỗ dựa.
Nhưng anh thì khác, lúc bị thương thì chỉ có thể tự mình kiên cường chống đỡ, cô biết, mọi khó khăn gian khổ anh đều nuốt vào trong, vì anh không muốn để cho ai thấy được sự yếu ớt của mình.
Kiếp trước khi diễn ra hôn lễ, khi oán hận của hai bên gia đình được mở ra, cô chỉ biết hoảng sợ nhìn anh, nhìn thấy nụ cười của anh dần chợt tắt, lúc đó trái tim cô cũng đã đóng băng rồi.
Ánh mắt của anh khi đó lạnh lùng đến đáng sợ, giống như một mũi dao đâm vào tim cô, cướp đi hơi thở của cô, trong nháy mắt, xung quanh như trở nên băng giá, khiến cô chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh.
Ánh mắt đó rất phức tạp, nhưng rõ ràng là ẩn chứa sự đau xót, gương mặt của anh vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có cô mới cảm nhận được là trái tim anh đang rỉ máu.
Trầm Úy Vũ thấy cô gái nhỏ trong ngực vẫn không có phản ứng, bàn tay to liền nâng mặt cô lên, lập tức nhìn thấy một giọt nước mắt trong suốt từ từ chảy xuống, khiến cho anh đau lòng không thôi.
“Sao lại khóc? Thấy em như vậy anh rất đau lòng, không nỡ chút nào biết không? Sớm biết vậy thì anh đã không nói cho em rồi.” Anh nhẹ nhàng nói, mỉm cười nhìn gương mặt đẫm nước mắt khiến cho người ta yêu thương kia.
Trong lòng thầm nghĩ phụ nữ giống như búp bê thủy tinh vậy, luôn luôn phải cẩn thận bảo vệ, nếu không sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào!
Anh làm sao mà biết được tâm trạng day dứt của Đào Lộ lúc này, anh càng nói thì cô càng khóc to hơn, cuối cùng anh dứt khoát không nói nữa, trực tiếp cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, môi lưỡi cùng nhau triền miên.
Đến khi cảm thấy Đào Lộ có chút khó thở, quên đi chuyện vừa nãy, anh mới nhẹ mút hai cánh môi của cô một cái, sau đó mới buông cô ra.
Anh thở nhẹ nói: “Còn khóc nữa thì anh sẽ ở đây bắt nạt em đến khi em nín khóc