Trầm Úy Vũ với tay đem văn kiện, bút máy này nọ xếp thành một núi ở cạnh bàn, chừa lại một khoảng trống ở giữa bàn, may là bàn làm việc của anh lớn, không thì phải hất hết đồ xuống đất rồi.
Gì vậy! Anh thật sự muốn tử hình cô ở ngay đây đó hả?!
Đào Lộ chống hai tay lên mặt bàn, giãy dụa muốn đứng dậy, giọng mềm dịu nói: “Tổng giám đốc, người ta biết sai rồi, anh đừng so đo với em nữa mà!”
Trong đầu cô chỉ suy nghĩ đến anh trai đang đợi ở dưới lầu, nếu Trầm Úy Vũ còn làm rộn thì cô biết đi kiểu gì đây!
“Không kịp nữa rồi, quả đào nhỏ thông minh phải biết được hậu quả sau khi mò mẫm tay lung tung như thế chứ! Không phải vừa nãy em còn vui vẻ lắm à!” Trầm Úy Vũ quyết tâm phải ăn sạch cô luôn, mặc kệ cô nói gì.
Nếu cô không có ý xấu khơi mào dục hỏa của anh thì có lẽ anh đã thả cô đi rồi, cùng lắm là anh vào WC tắm rửa, nhưng ai bảo cô lại mò xuống bóp anh như vậy, điều này không thể dùng nước lạnh để giải quyết được nữa rồi!
Cảm giác được bàn tay anh đang vuốt dọc lưng cô, sau đó áo lót trói buộc trước ngực đã biến mất, rõ ràng là bị anh cởi ra.
Anh đẩy cao áo cô lên, lòng bàn tay ấm áp bao phủ bộ ngực trắng nõn, lại nắm vào đầu ngực mà vân vê, khiến cho cảm giác tê dại lan tỏa toàn bộ khuôn ngực cô.
“Ưm…Tổng giám đốc…Tha cho em được không?” Cô chưa từ bỏ ý định muốn ngăn cản anh, cảm thấy cứ để cho anh trai chờ lâu thì không hay lắm, họ còn phải đi đón chị dâu nữa mà!
Trầm Úy Vũ thoáng đem côn thịt rút khỏi đường mòn, lập tức cảm nhận được một chút nước tuôn ra, trêu đùa đáp: “Không được đâu ~ Miệng em thì xin anh tha thứ, nhưng miệng dưới lại yêu cầu anh đừng buông tha em, còn chảy nhiều nước như vậy, phải dỗ dành nó một chút thôi ~”
Gì vậy hả! Không phải đều tại anh sao! Chọc cho dục hỏa của cô bừng lên!
Xem ra nếu không dập lửa thì không thể bước ra khỏi đây rồi, hơn nữa phải khiến cho anh hài lòng mới thôi, một khi đã thế thì cô đành phải hào phóng cho anh hưởng dụng vậy.
“Hả? Đúng là vậy rồi ~” Đào Lộ lần xuống sờ lên nơi riêng tư của mình, ngón tay dính đầy mật dịch, sau đó lại đưa ngón tay ướt át đặt lên môi anh, làm nũng nói: “Vậy anh phải dùng hết toàn lực an ủi nó đó!”
Bị hành động của cô trêu chọc đến nóng cả người, hai tay anh ôm lấy eo cô rồi mới đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng đem Đào Lộ từ trên đùi anh đặt xuống ghé lên mặt bàn, để cho cái mông nhỏ của cô vểnh lên đối mặt với anh.
Cảm giác mát lạnh bất chợt xông tới làm cho cô khẽ run lên, toàn thân căng cứng, cái miệng nhỏ liền méo xẹo: “Lạnh quá. . . Người ta cần tổng giám đốc làm nóng lên ~” Nói xong còn khẽ lắc lư cái mông.
Thân dưới bị cô kẹp chặt, anh hùa theo cô đáp: “Anh làm nóng người cho em ngay đây, làm cho em toát mồ hôi nhé!”
Bàn tay to đặt lên eo cô, anh bắt đầu đong đưa hông, mãnh liệt ma xát mật huyệt, đem lối vào chật hẹp giãn căng ra, mỗi lần khi