Hôm nay là ngày nghỉ, Đào Lộ vốn tưởng sẽ phải trải qua một ngày nghỉ chán ngắt thì buổi chiều lại có hẹn ra ngoài, cái gọi là chán ngắt chính là ngồi nhà lên mạng, lang thang khắp các trang web.
Chọn một chỗ ở cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, Đào Lộ nhìn khung cảnh người đến người đi trên đường phố, một Đài Bắc vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Tiểu Lộ, xin lỗi vì chị đến muộn!” Một cô gái xinh đẹp kéo ghế ra, tiện tay để túi xách sang một bên, miệng nở một nụ cười quyến rũ rồi ngồi xuống.
“Không sao đâu chị dâu.” Đào Lộ nhẹ nhàng trả lời, người trước mặt cô chính là vợ của anh trai – Diệp Linh Tiệp.
Chiếc áo trễ cổ để lộ khe ngực, mái tóc dài lượn sóng làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, dung nhan không bị một lớp trang điểm dày đặc bao phủ, trái lại cách trang điểm của chị nhìn rất nhẹ nhàng tự nhiên.
Lúc người phục vụ bưng cà phê tới còn trộm liếc nhìn bộ ngực của Diệp Linh Tiệp một cái, Đào Lộ thấy vậy, thầm nghĩ có phải người đàn ông nào cũng thích kiểu phụ nữ như vậy hay không?
“Gần đây em bận rộn quá nhỉ? Nghe Tuấn nói em mỗi ngày đều bận tới mức không thấy mặt mũi đâu, trước kia em suốt ngày dính lấy anh ấy, bây giờ anh ấy còn cảm thấy không quen đó, ha ha~” Diệp Linh Tiệp mở hộp sữa đặc rồi chậm rãi cho vào cà phê, nhẹ nhàng khuấy đều.
Trước đây Đào Lộ rất ghét tiếp xúc với đàn ông, lúc nào cũng chỉ bám mông anh trai, cho dù là lúc ở cùng Trầm Úy Vũ, cô cũng cố gắng tránh xa nhau được lúc nào hay lúc ấy.
Cho nên, hiện tại cô không bám lấy Đào Tử Tuấn nữa, quả thật khiến cho anh không quen.
Nghĩ đến Trầm Úy Vũ, khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Đào Lộ lập tức ửng đỏ, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn tĩnh trả lời: “Thì…Thì là em bận nhiều việc ~ Em muốn học cách sống độc lập mà.”
Diệp Linh Tiệp một tay chống má, một tay đưa ra nhéo má Đào Lộ, cảm thấy đúng là có hơi nóng.
“Ừ ~ Làm việc bận rộn đến vậy à? Vậy thì chị phải đến gặp lãnh đạo của em mới được, xem thử anh ta là loại ông chủ gì mà để bảo bối nhà ta không có cả thời gian để dính lấy anh trai nữa.” Cô mở miệng trêu ghẹo, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Lộ vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.
Thật ra Tử Tuấn có từng kể với cô chuyện lần đầu tiên Đào Lộ đến gặp ông chủ, cứ mỗi lần nghĩ đến là anh lại thấy rất khó hiểu.
“Không…Ừm…Chị dâu…Anh ấy…Không phải…” Đào Lộ líu lưỡi không nói nên lời, cô cảm thấy nhất định là vẻ mặt của mình đã làm lộ chuyện rồi, mới có thể khiến cho chị dâu “quan tâm” như vậy.
Diệp Linh Tiệp nhíu mày, khẽ cười nói: “Anh ấy?” Từ này được phát ra từ miệng của Đào Lộ, một người rất ghét đàn ông, vậy chắc chắn là có quan hệ gì đặc biệt đây.
Không quan tâm đến đôi lông mày đang nhăn chặt lại của Đào Lộ, cô lại tiếp tục nói: “Nào nào, kể cho chị dâu nghe thủ trưởng của Tiểu Lộ rốt cục có ba đầu sáu tay thế nào nào!”
“Anh ấy không đáng sợ đến mức ba đầu sáu tay đâu!” Đào Lộ cuống quýt biện hộ thay người yêu, bàn tay