10.
Không còn cách nào, tạm vậy đi, cũng may ngoài giường còn cái sô pha có thể ngủ được.
Từ khi vào phòng, Yến Tử An đã ngồi cứng đờ không nhúc nhích ở trên sô pha. Để đỡ xấu hổ, tôi chủ động đề nghị mình ngủ sô pha, dù gì thì sô pha cũng tương đối nhỏ, con gái ngủ tạm chứ con trai thì không ngủ được.
Yến Tử An liếc nhìn tôi một cái, không nói.
Sắp xếp là vậy, nhưng ai ngờ nửa đêm tôi dậy đi WC, ngủ mơ màng liền trèo lên giường. Còn nghĩ là ôm thú bông bên cạnh, ôm lấy ‘con gấu’ Yến Tử An.
Ngay lập tức, cả hai bừng tỉnh.
“A!”
Tôi giơ tay bật đèn, thấy Yến Tử An kéo chăn, vẻ bị ức hiếp.
Tôi: “Anh đừng vậy chứ, làm như tôi lưu manh lắm.”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Cái rắm ấy!”
Yến Tử An nheo mắt chế nhạo tôi: “Chỉ còn một phòng này, không phải em cố ý đấy chứ?”
Bà nội ơi! Quả nhiên anh nghe thấy!
Mặt mũi ném đến nhà bà nội luôn!
Tôi im lặng cam chịu, không khí hơi xấu hổ.
Tôi hậm hực bò xuống giường, Yến Tử An nhíu mày: “Em ngủ ở đây đi, giường rộng, không ai đụng ai.”
Nói xong lại bỏ thêm câu: “Nếu em cố ý thì cũng không chắc.”
Nghĩ tình cảnh vừa rồi, tôi nhịn!
Tôi lại tắt đèn, nằm cùng Yến Tử An chung một giường, ở giữa như cách một dải ngân hà.
Một lúc sau chúng tôi chưa ai ngủ, còn có thể nghe tiếng trở người của người kia. Tôi trở người, mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu.
Tôi cười gượng: “Nghe nhạc không?”
Anh thuận thế xuống núi: “Khụ, cũng được.”
Vì vậy tôi sờ s0ạng di dộng, bấm mở trình nghe nhạc đúng vào bài lần trước tôi mới nghe…
“Đừng tưởng tôi nhỏ, đừng tưởng tôi nhỏ, tôi nhỏ đến mức anh tìm không thấy
Khi tôi xuất hiện trước mặt anh, dọa anh nhảy dựng nhảy dựng
Clap clap clap dọa anh mất hồn…”
Không khí yên tĩnh.
Yến Tử An: “…”
Tôi nhanh nhẹn tắt nhạc: “Đây là sự cố.”
Trong bóng tối tôi vẫn thấy sắc mặt Yến Tử An xanh mét, anh nhổm nửa người dậy nghiêng qua, hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Em cố ý?”
Tôi nuốt nước miếng: “Thật sự là sự cố.”
Tôi nghĩ phản ứng của Yến Tử An mạnh mẽ vậy chắc là vì ca từ bài hát làm tổn thương, nghĩ đi nghĩ lại, nghẹn ra mấy chữ: “Tin tưởng bản thân.”
Yến Tử An: “…”
11.
Ngày hôm sau quay về trường, tôi thấy Yến Tử An có gì đó không ổn. Tôi thực sự sợ anh, đặc biệt là vào lúc này, khi tôi nhìn thấy anh đứng ngoài cửa sổ lớp, sắc mặt âm u không biết tâm tư thế nào.
Nhớ lại những ngày trước vì Diệu Diệu Hương Hương mà bị tính sổ.
Chuông tan học vang lên, các bạn lục tục ra ngoài, Yến Tử An dựa lưng vào tường đứng bất động như núi.
Giáo sư đang xoay nắm bình giữ nhiệt, tôi lặng lẽ đi đến bên cạnh ông, hỏi: “Thầy ơi, hôm nay vợ thầy còn làm sủi cảo không ạ?”
Giáo sư: “…”
Không ăn chực cơm được, tôi đành lết xác ra ngoài, không ngờ Yến Tử An lại nhìn chằm chằm tôi vài giây, có vẻ lúng túng nói: “Đi ăn không?”
Tôi buột miệng: “Anh mời?”
Yến Tử An sửng sốt: “Tôi mời.”
“Đi!”
Tôi đi nhanh quá nên không chú ý khóe môi anh khẽ nhếch hiện ý cười. Trả tiền khách sạn xong giờ tiền sinh hoạt phí lại càng “dậu đổ bìm leo”, có người mời ăn ngu gì không ăn.
Tôi gọi một bàn thức ăn, ăn đến cuối bữa no căng, nghỉ một lát rồi lại ăn tiếp.
Yến Tử An ngồi đối diện, khoanh tay nói: “Ăn không hết thì thôi.”
“Nói gì vậy, sinh viên khoa Nông nghiệp mà còn lãng phí lương thực thì còn trông mong ai quý trọng?”
Yến Tử An không đáp.
Mấy nam sinh mặc áo thi đấu bê khay đi ngang qua, chuẩn bị bỏ vào thùng tái chế, lúc đi ngang Yến Tử An đều chào “anh An”.
Yến Tử An liếc nhìn họ một cái, nhíu mày: “Mấy cậu ăn xong rồi?”
“Dạ?” Mấy cậu kia ngẩn ra. Trên khay của họ đều còn thừa lại nhiều hoặc một ít thức ăn.
Yến Tử An chỉ khẩu hiệu trên tường, “Quý trọng lương thực, không thấy à? Ăn hết đi.”
“Dạ…”
Nhìn mấy cậu bạn kia lại tung ta tung tăng ngồi xuống ăn tiếp, tôi vô thức nhìn về Yến Tử An ở đối diện, thấy anh đang hếch cằm nhướng mày nhìn tôi, giống đứa bé chờ được khen.
Tự nhiên thấy đáng yêu.
Ăn xong, Yến Tử An hỏi tôi, có phải hôm nay lại đến khu cơ sở phía Đông không, tôi gật đầu: “Ừ, hoạt động liên tục hai ngày.”
Đêm đó, tôi ngồi chuyến xe buýt cuối cùng, khi xuống xe thì bắt đầu chạy như điên. Khi gần đến cổng phụ thì đột nhiên thấy hơi sợ, ở đây không có chốt bảo vệ, còn nhiều gã say như vậy. Sợ lại gặp phải tình huống như lần trước, theo bản
năng tôi đi nhanh hơn.
Không ngờ vừa tới cổng phụ thì thấy bóng người quen thuộc ngồi dưới đèn đường, ánh đèn vàng mờ mờ, người đó đội mũ lưỡi trai, ngón tay kẹp điếu thuốc.
Yến Tử An ngẩng lên thấy tôi, bình tĩnh dập tắt thuốc, đứng dậy đi về phía tôi.
Tôi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi ra ngoài có chút việc, không ngờ trùng hợp gặp em.”
Nói rồi anh đi lướt qua tôi về phía cổng trường. Thấy tôi còn đứng sững người phía sau, anh quay đầu nhìn lại, giữa mày như có phần mất kiên nhẫn: “Còn không đi?”
Xong rồi… tôi có máu M sao? (M Masochism Thích nhận đau đớn/bị ngược)
Tại sao giọng điệu anh rõ ràng vẻ không kiên nhẫn mà tim tôi lại đập hẫng đi một nhịp?
12.
Nửa tháng trước kỳ nghỉ, thầy hướng dẫn thông báo muốn dẫn chúng tôi đi thực tế một tuần. Ma xui quỷ khiến tôi nhắn tin cho Yến Tử An về việc này. Nhắn xong mới nhận ra, tôi nói với anh làm gì?
Hiển nhiên Yến Tử An cũng nghĩ vậy, chờ tôi nói tiếp.
Tôi đành gượng gạo nói thêm: “Ờ thì… muốn nhờ anh chăm giúp Cà chua nhỏ của tôi, vất vả lắm mới cứu lại được, tôi sợ gần chín rồi lại xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”
Yến Tử An chỉ trả lời một chữ Ừ.
Rõ ràng là không bận tâm, tôi cũng không trông mong gì tên ‘sát thủ cây cối’ như anh mà có thể chăm sóc gì, chỉ là tìm đường xuống thang.
Nhưng không ngờ thật sự có chuyện ngoài ý muốn. Ngày thứ ba rời trường, thành phố A đổ mưa to, dự báo cho biết đây là trận mưa lớn nhất mùa này. Nhưng khoảng thời gian trước đã qua mùa mưa, tôi đã gỡ cái lều nhựa che Cà chua nhỏ xuống.
Vậy giờ làm sao đây?
Tôi liên lạc bạn cùng phòng, mấy cô ấy cũng sống không còn gì luyến tiếc, khóc chít chít nói gió quá lớn, rất nhiều người mang lều nhựa ra đều bị thổi bay.
Tôi thở dài, Cà chua nhỏ này số khổ.
Tôi nằm trên giường khách sạn, ngủ không được nên lướt điện thoại.
Trên ‘bức tường thổ lộ’, sinh viên khoa Nông nghiệp khóc lóc thảm thiết, kêu gào ầm ĩ vì mất bài tập.
Ha ha ha ha ha, nếu mọi người đều như nhau thì tôi cũng bình thường trở lại. Thậm chí có người còn thảm hơn tôi, bài tập đã đến hạn bị mưa to cuốn trôi.
Lướt lướt đột nhiên thấy một bài đăng đang hot, một tấm ảnh chụp bóng lưng lờ mờ của một nam sinh, trong mưa gió đang căng tấm màng nhựa.
Dòng chữ đính kèm: “A đù người anh em này trâu thật, cậu ta dầm mưa che một tiếng đồng hồ, chỉ mình cậu ta!”
Tuy bức ảnh chỉ chụp bóng lưng, lại chụp trong cơn mưa to nhưng tôi nhìn lướt qua là nhận ra. Là Yến Tử An.
Anh thực sự chăm sóc Cà chua nhỏ giùm tôi.
Tôi bấm số điện thoại Yến Tử An, bên kia nhanh chóng nghe máy, giọng uể oải: “Alo?”
“Ừm, tôi đây.”
Bên kia có tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng gió, chắc anh ra ban công. Tôi nói: “Hình như bên anh mưa lớn lắm.”
Anh khoe khoang: “Yên tâm, cà chua của em tôi che lại rồi.”
“Mưa to vậy không dễ phải không?”
“Xời, tôi là ai chứ? 5 phút là xong.”
Tôi nhịn cười: “Ồ.”
Đột nhiên nghe giọng bạn cùng phòng Yến Tử An: “Anh An, anh uống nước ấm chưa? Hôm nay dầm mưa lâu vậy.”
Sau đó Yến Tử An nói: “Uống cái rắm, tao đâu có mắc mưa.”
Tôi: “…”
Haizz, đàn ông Trung Quốc cả đời sĩ diện.