Edit: Tử Lam
Beta: Moonmaplun
“Sau đó thì thế nào?” Thừa Diễn Đế truy hỏi, hắn chỉ biết là mẹ đẻ của Dung Cố mất sớm, nay xem ra trong chuyện này cũng có tay chân của Dung Lẫm – Dung Lẫm kẻ này nhìn cỡ nào cũng thấy không phải là người khoan dung độ lượng, bị hạ độc, nhất thời phát hiện không được, chẳng lẽ một đời không phát hiện ra sao? Đối với một người đàn ông, đây là việc tuyệt đối không thể tha thứ.
“Sau đó, năm Dung Cố bảy tuổi, Bạch Yến mất.” Ánh sáng lạnh trong mắt Thái Hậu càng tăng lên: “Năm đó Bạch Yến chết, ai gia và tiên đế tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không truy cứu, Dung Lẫm chỉ chảy vài giọt nước mắt ai gia và tiên đế liền tin, nhìn hắn khóc kể lể như vậy, thậm chí còn cảm thấy Bạch Yến quá mức mạnh mẽ, không xứng với hắn.”
“Bây giờ nghĩ lại, thực sự là mắt bị mù rồi.” Thái Hậu rất hối hận, “Khổ Bạch Yến, cũng khổ Dung Cố rồi.” Tuổi nhỏ mất mẹ, khi đó Dung Cố bảy tuổi, Dung Lẫm tự mình dạy bảo, hắn coi như chân chính mồ côi từ trong bụng mẹ, sau đó cũng không có nửa phần quan hệ với “Dung Lẫm”, Dung Lẫm biết Bạch Yến ra tay, hậu quả, tự nhiên có thể tưởng tượng được.
Thái Hậu ghét Dung Lẫm, nhưng ngược lại sẽ không giận lây Dung Cố.
“Mẫu hậu đừng quá đau lòng, cũng không phải hai người sai, mà là do Dung Lẫm có thể dễ dàng khiến người khác yên lòng, hắn, chính là nhân vật chính.”
“Ừ. Còn Dung Lẫm, tại sao không trừ luôn Dung Cố, ai gia đoán Bạch Yến có trong tay nhược điểm của Dung Lẫm, đây chính là mấu chốt, hẳn là đồ vật gì đó có liên quan đến thân phận của Dung Lẫm.”
Thừa Diễn Đế cũng đoán thế, thân phận “người xuyên không” của Dung Lẫm bị phát hiện, trong tay Bạch Yến có thứ khiến Dung Lẫm kiêng kỵ, nàng chết thì đồ vật này sẽ được truyền lại, vì lẽ đó nên Dung Lẫm không thèm quan tâm Dung Cố, nhưng cũng không thể không làm ra vẻ một người cha tốt – ắt hẳn là do Bạch Yến uy hiếp hắn. Đương nhiên Dung Lẫm cũng không ngốc, công khai không được thì mờ ám. Bất tri bất giác, đổ thêm dầu vào lửa, vui cười hớn hở nhìn Dung Cố đi vào đường chết.
“Ai gia đại khái biết hắn ở đâu, hắn không phải thật tâm quy ẩn, chỉ là thích cảm giác quy ẩn mà thôi.” Dung Lẫm không phải loại người cam chịu cô quạnh, hắn thích hưởng thụ sự sùng bái của mọi người, huống chi hắn còn nuôi một đám hồng nhan tri kỷ – mỹ nhân không phải dễ đối phó, đặc biệt là một đám mỹ nhân cô đơn, cô quạnh không có con.
Mấy năm không gặp, không biết đám mỹ nhân vang danh thiên hạ kia như thế nào rồi.
“Giao cho nhi thần đi, nhi thần sẽ xử lý.”
Hắn sẽ làm Dung Lẫm mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là hoàng quyền, phụ hoàng thực sự là quá khoan dung rồi.
….
Bàn bạc xong việc liên quan đến Dung Lẫm cùng Thái Hậu, đạt được mục đích, Thừa Diễn Đế cũng không ở thêm, hắn biết Thái Hậu cần thời gian để yên tĩnh.
Chỉ có điều….
Bước ra khỏi Từ Ninh Cung, ánh mặt trời giữa trưa ngày xuân hơi chói mắt, Thừa Diễn Đế dừng bước, tim đập loạn nhịp: nụ cười cuối cùng kia của Thái Hậu làm cho hắn có dự cảm không tốt, cảm giác như bị che mắt.
“Hoàng nhi, mấy ngày trước ngươi không phải giương cung bạt kiếm với Dung Cố sao? Mới đó đã quan tâm như vậy rồi.” Rõ ràng chỉ là đơn giản nhắc tới một câu, phối hợp với cái mỉm cười khiến người ta không hiểu kia, bây giờ Thừa Diễn Đế hồi tưởng lại lạnh cả sống lưng, mẫu hậu chắc không phát hiện ra cái gì đâu nhỉ?!
***
Từ Ninh Cung, Thái Hậu thưởng thức trà ngon, câu được câu không nói chuyện cùng Trương ma ma, rõ ràng là nói những chuyện thường xảy ra, nhưng Trương ma ma lại cảm thấy hôm nay Thái Hậu có cái gì đó khác thường, theo như hiểu biết của bà về Thái Hậu thì Thái Hậu đây là…. Cười trên sự đau khổ của người khác?
Mới vừa ra khỏi Từ Ninh Cung…. chỉ có Hoàng Đế.
Ngay thời điểm Trương ma ma đang nói thầm trong lòng, Thái Hậu đang nằm trên giường nhỏ thốt ra một câu cảm khái: “Hoàng nhi cũng đến tuổi hiểu biết rồi, nên đại hôn, có thể lại không được rồi.”
Là một nô tài hiểu biết, Trương ma ma vểnh lỗ tai lên.
“Uyển nhi, ngươi nói …” Uyển nhi là nhũ danh của Trương ma ma, Trương ma ma cảm thán Thái Hậu thực sự là sống càng lâu lại càng như đứa trẻ, ‘Uyển nhi, Uyển nhi’ đều đã là việc của mấy chục năm trước rồi … Thái Hậu tuổi cũng không nhỏ nữa, không thể không cố gắng chăm sóc… Trương ma ma đứng dậy châm trà cho bà.
“Uyển nhi, ngươi nói vì sao con của ai gia lại thích nam nhân đây.”
Ầm! Chén trà rơi xuống vỡ thành mảnh vụn, đây là chén trà bình thường Thái Hậu thích nhất, nhưng Trương ma ma cũng không bận tâm đến việc này, bởi vì bà nghe rõ ràng lời của Thái hậu.
Yêu nam nhân?!… Hoàng Đế?
Choáng váng, sau đó là ngơ ngác, sau đó chính là không đành lòng, tay của bà run lên. Từ nhỏ nhìn Hoàng Thượng lớn lên, trong lòng Trương ma ma luôn coi hắn là con trai của mình, mặc kệ Hoàng Đế thích ai, rất có thể là thật lòng – bà hiểu rất rõ Hoàng Đế, Hoàng Đế không dễ dàng yêu ai, nhưng một khi đã yêu, chín mười phần là thật lòng! Yêu ai còn để Thái Hậu biết, nam nhân kia…. Trương ma ma không quan tâm nam nhân kia sẽ như thế nào, nhưng lại lo lắng Hoàng Đế sẽ đau lòng, Hoàng Đế hắn còn nhỏ…
Thanh âm của Thái Hậu từ từ truyền đến, mang theo tâm tình sung sướng xem kịch vui: “Còn không phải là tiểu tử Trấn Bắc Hầu kia, ai gia đã nhìn ra từ lâu.”
Trương ma ma hoài nghi lỗ tai của mình bị hư rồi — Trấn Bắc Hầu, nam nhân Hoàng Đế yêu lại là Trấn! Bắc! Hầu! Thái hậu biết rồi, còn hài lòng? Trương ma ma chỉ muốn bóc đầu Thái Hậu ra nhìn một cái xem có phải là nàng bị kích thích quá độ nên choáng váng rồi không?! Vào lúc này còn cười được, đầu óc ngài thực sự không có vấn đề gì chứ?
Thái Hậu kiên nhẫn hiếm thấy giải thích: “Mấy năm trước ai gia đã nhìn ra rồi.”
“…..”
“Mấy năm trước, ai gia sắp xếp cung nữ cho Hoàng Đế, tất cả đều bị trả lại, ai gia liền cảm thấy không đúng, bởi vì hắn lấy cớ “giữ mình trong sạch, nỗ lực tiến tới” thực sự không hợp với tính cách của hắn, hắn vốn không phải là người để ý đến vấn đề đó.”
“….”
“Vào lúc ấy hắn với Dung Cố vẫn còn đang trong thời kỳ hôm nay cãi nhau, ngày mai làm hòa, tuy ngoài miệng lúc nào cũng lải nhải cái gì Dung Cố thực sự là kẻ ngu dốt đệ nhất thiên hạ, nhưng chỉ cần nghe thấy tin tức của Dung Cố là mắt lại lập tức sáng lên.”
“….. Thái Hậu, ngài thật sự không thèm để ý …”
“Ai gia tất nhiên để ý.” Vẻ mặt Thái Hậu chậm rãi trở lên nghiêm túc: “Nhưng để ý thì cũng làm gì được đâu, chính bản thân Hoàng Đế cũng không phát hiện, ai gia chẳng lẽ phải nhắc nhở hắn sao?”
Không lâu sau, khi bà biết Dung Cố đi Bắc Cương, lúc đó bà cảm thấy cách xa như vậy Hoàng Đế sẽ từ từ quên, dù sao hai người cũng còn nhỏ, sau đó Dung Cố trở về, bà biết Hoàng Đế muốn giết Dung Cố, bà im lặng
Nhưng ….
“Bây giờ hắn đã nhận ra. Như vậy, ai gia lại càng không thể tùy tiện hành động – ai gia, Hoàng Đế, Trấn Bắc Hầu, là ba trụ cột của Đại Tấn, tuyệt đối không thể vì chuyện như vậy mà loạn.” Cung biến mới xảy ra ba năm, giang sơn Đại Tấn còn chưa ổn định, Hách thị còn nhìn chằm chằm, huống hồ bây giờ còn xuất hiện nhiều người kỳ lạ cổ quái, bà bây giờ muốn ổn định giang sơn Đại Tấn trước…
“Vậy, nếu không thì nghĩ biện pháp …” Kéo Hoàng Đế về?
Thái Hậu nở nụ cười ha ha: “Dùng tới cũng vô dụng. Mấu chốt còn phải xem Dung Cố, ai gia không tin Hoàng Đế, nhưng tin Dung Cố, hắn sẽ nghĩ biện pháp…” Trừng mắt nhìn Trương ma ma nhìn, “Kéo Hoàng Đế về.”
“Haizzz, Hoàng nhi đáng thương của ai gia…” Nghĩ tới đây, Thái Hậu nở nụ cười, còn không có thành ý lau một giọt nước mắt.
Thừa Diễn Đế hoàn toàn không biết Thái Hậu đang đợi xem chuyện cười của hắn, lúc này hắn còn đang cùng một nhân vật chính khác miệng Thái hậu – Dung Cố “đi ngao du” trong Thiên Lao. Nơi sâu nhất ở đây đều là tử tù.
Sắc mặt Thừa Diễn Đế cực kỳ không tốt, bởi Dung Cố chính là chết ở Thiên Lao, Hoàng Đế dáng vẻ ngông nghênh, Dung Cố bận việc, hắn đứng một bên nhìn.
Thí nghiệm bắt đầu rồi.
Một người tử tù, Thừa Diễn Đế yên lặng, trong lòng thầm nghĩ: Để hắn ngày mai chết, giờ ngọ ba khắc là thời điểm tốt.
Bên kia Dung Cố đã nói: “Thái Khang năm thứ ba, ngày mùng 8 tháng 3 giờ ngọ ba khắc, Hoàng Đế, dưới tay đao phủ, pháp trường ở thành Nam.”
Vẫn là tử tù này, Thừa Diễn Đế lại nghĩ: Vẫn nên để cho hắn chết ngày hôm nay đi, sửa là giờ Dậu.
Dung Cố lại nói: “Thái Khang năm thứ ba, ngày mùng 7 tháng 3 giờ ngọ ba khắc, Hoàng đế, dưới tay đao phủ, pháp trường ở thành Nam.”
Thừa Diễn Đế lại nghĩ: Vẫn là không cần phiền phức, y lệ, sau thu thì chém.
Dung Cố lại phát hiện chữ viết thay đổi: “Thái Khang năm thứ ba, ngày 20 tháng 9 giờ ngọ ba khắc, Hoàng đế, dưới tay đao phủ, pháp trường ở thành Nam.”
Thừa Diễn đế lại nghĩ: Quên đi, tâm trạng trẫm tốt, cho hắn sống mấy năm, đến lúc đại xá thiên hạ thả hắn ra là được.
Dung Cố lại đọc: “Thái Khang năm thứ mười, ngày 5 tháng 3 giờ dần, Lý Tứ, Lý Tứ, miếu Lục Tử ở Kinh Giao.”
Trong thanh âm của Dung Cố có chút nghi hoặc, Thừa Diễn Đế cũng nhíu mi, dặn dò Kiều An vài câu.
Chỉ chốc lát sau Kiều An trở về, nói cho Thừa Diễn Đế biết Lý Tứ chính là tử tù cưỡng hiếp con gái của huynh trưởng. Thừa Diễn Đế lại im lặng một lát, sai người mang tử tù xuống.
Vẫn là sau thu thì chém đi.
Hắn lại thử nghiệm không ít người, cái chết của bọn họ đều theo thời gian tình huống xảy ra mà thay đổi – đặc biệt là theo tâm trạng của Thừa Diễn Đế, hắn muốn ai lúc nào chết, vật báo tử này đều sẽ hiển thị rõ…. Dù sao cũng là Hoàng Đế, hắn nắm giữ trong tay quyền sinh sát của thiên hạ.
Vật báo tử đã xác định được công dụng: Hiện thời gian chết của một người, cực chuẩn.
Từ những thí nghiệm này, hắn cho ra kết luận như vầy: Trong một màn kịch, có nhân vật chính, có nhân vật phụ, còn có người qua đường, người sáng tác tất nhiên không kiên nhẫn miêu tả rõ ràng người qua đường, bởi vì sống chết của người qua đường hoàn toàn không liên quan đến nội dung vở kịch. Giống như tử tù kia, người sáng tác hoàn toàn không để ý đến hắn chết lúc nào, coi như có một ngày người qua đường chết có ảnh hưởng đến hướng đi của nội dung vở kịch, vậy cũng không liên quan, trời đất cũng sẽ theo ý nguyện kéo nội dung vở kịch trở về quỹ đạo.
Tiếp tục thí nghiệm.
Thừa Diễn Đế nghĩ trong lòng: Trẫm không muốn sống, trẫm muốn đi chết! – Không thay đổi, Phúc Thọ Vô Cực;
Hắn nghĩ: Trẫm muốn bắt Dung Lẫm, giết hắn! – Không thay đổi, Phúc Thọ Vô Cực.
Nhân vật chính không chết được, hắn lại rút ra một kết luận nữa.
Thật sự không chết được sao? Dung Lẫm vẫn có thể sống khỏe sao? Vậy ác ý của hắn dành cho Dung Cố… Thừa Diễn Đế nghĩ đến điều gì, trong mắt lóe lên điên cuồng.
Trong Thiên Lao u ám, Trấn Bắc Hầu vừa an bài xong cho tử tù trở về, đúng lúc nhìn thấy bệ hạ của hắn giơ kiếm đặt ngang cổ mình!
“Bệ hạ…!” Không kịp nghĩ, Trấn Bắc Hầu anh dũng vô địch nhanh chóng nhào tới, đoạt kiếm vứt ra xa. Lúc đến gần, nàng tất nhiên nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Thừa Diễn Đế, này, hình như có gì đó sai sai. Trấn Bắc Hầu kích động hô lên: “Bệ hạ, ngài muốn làm gì????”
“Trẫm chỉ là thử một lần …” Rất đau đó Dung Khanh, sức lực của ngươi quá lớn, lưng trẫm rất đau.
“Thử cái gì? Bệ hạ ngài nói! Ngài không được đùa …” Trong giọng nói mang theo cầu xin.
“Trẫm …” Cảm giác xấu hổ không tên làm cho hắn không biết làm sao.
Hô hấp ấm áp của Trấn Bắc Hầu phả vào mặt, Thừa Diễn Đế còn đang do dự có nên nói ra không, chẳng lẽ nói trẫm chỉ muốn thử một lần có thể giết chính mình hay không?
Đây cũng quá ngu xuẩn rồi. Đương nhiên, đây vẫn không phải là điều quan trọng nhất, hắn muốn nói là…
“A…” Lời vẫn chưa ra khỏi miệng, hắn đã nghe thấy một tiếng hét to kinh hoàng, sau đó là âm thanh vật nặng rơi xuống …. Được rồi, lần này cũng không cần phải do dự nữa rồi.
“Trẫm muốn nói, đã chậm.”
Thừa Diễn Đế bất đắc dĩ nhìn mấy ngục tốt lảo đảo chạy đến, thở dài.
“Đã chậm”, bởi vì người bên ngoài nhìn vào, thấy chính là Trấn Bắc Hầu gắt gao nằm trên người hắn, mặt dữ tợn, a, còn có ánh sáng tối tăm, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến… Liên tưởng đến Trấn Bắc Hầu nổi điên, mưu sát Hoàng Đế bệ hạ.
“Vì lẽ đó nên trẫm nói chậm.”
Lại là một loạt tiếng bước chân, Thừa Diễn Đế bất đắc dĩ mở to mắt, quả nhiên, đến chính là âm thanh vội vàng của bọn thị vệ, từng người, từng người, sắc mặt kia, giống như cha chết.