Lâm Mộ Tình có chút mềm lòng, nhưng không biết trong lời nói của Tiêu Dương có bao nhiêu phần là sự thật, hay chỉ là thói quen dùng kỹ xảo để hống con gái.
Lâm Mộ Tình nghĩ, mình rất muốn chủ động tìm Tiêu Dương, còn Tiêu Dương ngay cả chủ động hỏi số điện thoại mình cũng không muốn làm sao? Mình luôn chủ động như vậy, lần này phải giữ lại tôn nghiêm cho chính mình.
Đúng, không để ý tới cô.
Lâm Mộ Tình đi đến cửa thang máy, vừa vặn có thang máy đi lên, nàng cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi.
Tiêu Dương chân dài, đi vài bước liền đến trước nàng, vươn cánh tay ngăn trước ngực nàng.
"A!" Lâm Mộ Tình nhẹ kêu ra tiếng, đau chết được!
Tiêu Dương còn chưa rút tay về, nhưng đột nhiên ngăn Lâm Mộ Tình như vậy là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, tình thế cấp bách nên cô liền nói: "Có thể cho tôi điện thoại của em không?"
Lâm Mộ Tình vuốt vuốt ngực còn đau nói: "Không thể! Điện thoại không thể cho cô, nhưng số điện thoại thì có thể cho." Cái gì mà giả bộ thẹn thùng, giả bộ vụng về nữa chứ! Câu nói này làm Lâm Mộ Tình hoàn toàn không còn sức chống cự được nữa!
Tiêu Dương nở nụ cười, thừa dịp bốn bề vắng lặng, vén mái tóc dài của Lâm Mộ Tình mà thì thầm vào tai nàng, lúc buông tay, còn cố ý lướt qua trước ngực nàng: "Văn phòng tôi ngay trên lầu, em không lên ngồi một tí sao? Trên đó còn có ghế mát xa, có lẽ, ừ, có thể giúp giảm đau một tí nữa." Tiêu Dương nói xong, tầm mắt không biết là cố ý hay vô tình mà nhìn thoáng qua ngực Lâm Mộ Tình.
Lâm Mộ Tình liếc cô một cái: "Sao cô không trực tiếp nói là trên đó có cái giường luôn đi, vừa lớn vừa thoải mái nữa!"
Ánh mắt Tiêu Dương liền thay đổi: "Làm sao em biết vậy?"
Lâm Mộ Tình lại thất thần......!Dùng một phần nhỏ loại ánh mắt tình thâm thâm vũ mông mông[1] mà nhìn mình ư, người này hóa ra không phải Là Tiêu Dương, người này không phải là Tiêu Dương......!A! Chết mất! Tiêu Dương sao lại biến thành như vậy chứ!
[1]Tình thâm thâm vũ mông mông: tình yêu sâu đậm như mưa mịt mù.
Dù trong lòng muốn từ chối bao nhiêu, nhưng chân đã sớm trái lương tâm mà đi theo sát Tiêu Dương mất rồi.
Trái với cảnh tượng náo nhiệt của lầu mười lăm, lầu mười sáu lại có vẻ vắng lạnh.
Hành lang dài nhưng trống trải, đi dọc xuống cũng chỉ có một cánh cửa duy nhất.
Tiêu Dương mở cánh cửa bên phải ra, lại đứng cạnh cửa tỏ ý mời Lâm Mộ Tình vào.
Lâm Mộ Tình cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân rảo bước đi tới, nhìn lướt qua bốn phía đều không thấy chiếc ghế mát xa nào như lời Tiêu Dương nói.
Quay đầu vừa muốn hỏi Tiêu Dương, ngay lúc nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Dương, nàng biết, nàng đã bị lừa.
Tiêu Dương liền như vậy mà đi đến trước mặt nàng, hơi cúi đầu hôn lên môi nàng.
Khoảng cách giữa 1m72 cùng 1m67 thật sự rất thích hợp để hôn môi.
Cánh môi Tiêu Dương ướt át, đầu lưỡi của cô lại rất hiểu chuyện mà quấn lấy Lâm Mộ Tình, trong miệng đối phương mà đảo quanh.
Lâm Mộ Tình phát hiện, Tiêu Dương thật sự rất biết hôn.
Sau đó trong lòng lại nghĩ: Tiêu Dương học được cách hôn môi như vậy ở đâu? Là học từ nữ nhân khác? Học từ phim điện ảnh? Hay là do trời sinh?
Ôm hôn một cách thâm tình.
Lâm Mộ Tình lại nhớ tới lần trước cùng Tiêu Dương hôn.
Lần đầu tiên hôn môi, nàng là bị ép buộc, Tiêu Dương hình như nhận lầm nàng là người khác; Lần thứ hai hôn môi, tuy rằng là nàng chủ động, nhưng là Tiêu Dương có uống rượu.
Lúc này đây......!Lâm Mộ Tình đột nhiên đẩy Tiêu Dương ra.
Mắt Tiêu Dương lộ ra vẻ đầy nghi hoặc, hỏi: "Làm sao vậy? Mộ Tình?"
Lâm Mộ Tình cười lắc đầu, lại một lần nữa ôm lấy Tiêu Dương, chủ động giương môi mình lên hôn, mười ngón đan chặt nhau, ép Tiêu Dương sát vào cánh cửa, vừa nới lỏng vừa tháo luôn cravate xuống, tay cũng nhân cơ hội trượt vào trong lớp áo chemise......!
Kết thúc nụ hôn này, trên mặt hai người đều nhiễm một tầng đỏ ửng.
Thật giống với câu nói: Nữ nhân thích hưởng thụ một nụ hôn thâm tình nhiều hơn vui vẻ trên giường.
Lâm Mộ Tình cảm thấy, lời này thật có chút đạo lý.
Ví dụ như hiện tại, tuy rằng không có làm chuyện H gì, nhưng cả hai người dường như đều cảm thấy thỏa mãn.
Tiêu Dương cúi đầu ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ở đây thật sự là có cái giường, em, có muốn xem thử hay không?"
Lâm Mộ Tình suýt nữa đã muốn ngã vào cái cạm bẫy ôn nhu này.
Cách nói này, Tiêu Dương không chừng đã nói qua với biết bao nhiêu người rồi, nàng mới không để cho cô được như ý.
Nàng cười cười lui về phía sau, đi đến bên cạnh bàn làm việc của Tiêu Dương, lấy bút viết vào tờ giấy ghi chú số điện thoại của mình: "Tốt lắm, văn phòng cô tôi cũng đã tham quan xong, hiện tại, tôi phải đi rồi."
"Không ngồi thêm một lát sao? Uống một tí gì đó."
"Không được, trong thời gian làm việc mà uống rượu thì không được tốt cho lắm." Lâm Mộ Tình cười, lướt qua Tiêu Dương rồi đi ra ngoài văn phòng cô.
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, nếu lúc này đây, Tiêu Dương mà không gọi điện thoại cho nàng, nàng nhất định sẽ buông tay, mặc kệ Tiêu Dương bây giờ có phải là Tiêu Dương