Lâm Thanh Hủ đột nhiên im lặng, bị Tiêu Dương hỏi đến á khẩu không trả lời được, trong lòng cô muốn ho ra cả máu, suy nghĩ, mình thật sự là rất nhị[1], xem biểu cảm người này, nhất định là Mộ Tình cái gì cũng chưa nói qua.
Xong rồi! Làm sao bây giờ?
[1] Nhị hóa: ngốc, tối dạ, khiếm nhã.
Mấy chương sau mình sẽ không chú thích từ này nữa, để tránh tụt mood khi đang đọc.
;))
Lâm Mộ Tình nghe được tiếng nói chuyện cũng từ trong phòng ngủ đi ra, trên người còn ôm theo chăn ngủ, nàng cẩn thận từng li từng tí mà nói với Tiêu Dương: "Em nói rồi, lên giường của em về sau là nữ nhân của em, Dương không được hối hận, bây giờ Dương hối hận sao?"
Tiêu Dương cúi thấp đầu, cười cười đi về phía Lâm Mộ Tình, nâng tay vân vê cằm nàng, sau đó nhẹ nhàng ở môi nàng vừa hôn vừa nói: "Làm sao có thể hối hận được? Sao tôi lại cam lòng đi hối hận được chứ? Em hại tôi nằm ở bệnh viện nửa năm, Em có cảm thấy, nên bồi thường tôi như thế nào mới đúng chứ?"
"A.......việc này......" Lâm Mộ Tình hung hăng trừng mắt nhìn lướt qua Lâm Thanh Hủ, cái miệng rộng này!
Lâm Thanh Hủ thấy thế, vội vàng đeo balo lên, bỏ lại một câu: "Mình có việc đi trước!" Tìm đường trốn thôi.
Lâm Mộ Tình nhìn bóng lưng cô bỏ đi giận đến nghiến răng, trong lòng mắng: Lâm Thanh Hủ, ngươi đại gia!
××××
"Bên trái......!ừ, đúng......!lại bên phải một chút......" Tiêu Dương hơi nhắm hai mắt lại tỏ vẻ thỏa mãn, nằm trên giường thoải mái mà hưởng thụ Lâm Mộ Tình xoa bóp vai mình.
Kế hoạch "Báo thù" của Tiêu Dương, thứ nhất là muốn Lâm Mộ Tình xoa bóp cho cô, hơn nữa là chỉ cho phép ấn, không được sờ.
Điều quan trọng chính là cô để lộ phần lưng trần, trong miệng không ngừng kêu ra tiếng rên rất nhỏ.
Làm cho Lâm Mộ Tình một trận ứa mồ hôi.
"Lâm Mộ Tình, em thích tôi đã bao lâu?" Tiêu Dương không mở mắt, đột nhiên hỏi ra một câu, làm cho Lâm Mộ Tình dừng động tác lại.
"Ai nói em thích Dương?" Khẩu thị tâm phi.
"Vừa rồi cô T kia nói......"
"Cậu ấy là Lâm Thanh Hủ." Lâm Mộ Tình ngắt lời Tiêu Dương, Lâm Thanh Hủ ghét nhất bị người khác đem cô gán mác T, bởi vì cô cảm thấy không cần phải phân rõ ràng như vậy.
Hai người cùng một chỗ, về sau đều bồi đắp cho nhau thôi, để ý làm gì những thuộc tính như vậy.
Tuy rằng bề ngoài cô quả thật rất T, có thể cũng do một mái tóc dài thật sự không hợp với Lâm Thanh Hủ...!
"Lời nói của Lâm Thanh Hủ đều là thật sự đúng chứ? Em nếu không phải thích tôi, vì sao lại nhớ tôi rõ đến vậy? Tôi lần đó còn đeo nón bảo hiểm, chỉ lộ đôi mắt, nếu em không phải sớm thầm mến tôi, làm sao chỉ bằng một ánh mắt mà biết được là tôi?" Tiêu Dương nói xong liền trở người chăm chú nhìn Lâm Mộ Tình.
Lâm Mộ Tình kéo kéo tấm chăn đang bọc trên người, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua toàn thân Tiêu Dương, Tiêu Dương chỉ nói không được sờ, chưa từng nói là không được nhìn, cho nên đương nhiên là không được lãng phí tài nguyên.
Lâm Mộ Tình cũng không cảm thấy bản thân mình khi đó thích Tiêu Dương, hay là do mình không muốn thừa nhận, nàng nói: "Bởi vì Dương khi đó là có tiếng là cô gái bất lương a, muốn biết được Dương là ai, làm những gì, hơn nữa Dương cũng không thể trách em ngày đó, em còn giúp Dương gọi xe cứu thương đây!" Nàng nói một cách hiên ngang lẫm liệt, còn có nửa câu nói nàng chưa nói, chính là: Em còn gọi tỷ tỷ mình phải chiếu cố Dương thật tốt.
Thật ra thì đối với chuyện này Tiêu Dương cũng không có tức giận, đặc biệt là khi biết nữ sinh năm đó lại chính là Lâm Mộ Tình, vì vậy lại càng không giận nổi.
Bởi vì nếu không có tai nạn lần đó, cô cũng sẽ không ở bệnh viện kia gặp được vị bác sĩ tỷ tỷ kia, cũng sẽ không phát hiện, chính bản thân mình lại thích nữ nhân.
Thậm chí có khoảng thời gian, cô còn cho là đã may mắn khi chính mình bị thương nằm viện.
Lâm Mộ Tình không thấy biểu cảm của Tiêu Dương, chính là ánh mắt nàng vẫn luôn liên tục lưu trên đôi chân dài của Tiêu Dương, chỉ nhìn thôi vẫn chưa đủ, nhất định phải lấy tay để xác nhận thêm lần nữa.
"Không phải đã nói là không cho phép sờ sao!" Tiêu Dương lên tiếng ngăn cản nàng.
Lâm Mộ Tình cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Em là đang nhìn chân của Dương, không để lại sẹo, hơn nữa lần đầu tiên lúc gặp mặt thì em liền chú ý thấy, Dương bước đi cũng không có gì dị thường, mà là hồi phục rất tốt."
"Còn nói em không phải thích tôi sao?" Tiêu Dương khóe môi cong lên, gợi lên một nụ cười tà mị.
Lâm Mộ Tình hừ nhẹ một tiếng: "Không tự luyến[2] sẽ chết sao?"
[2]Tự luyến: bệnh yêu bản thân (bệnh N: Narcissism).
"Cái gì?"
"Em