Lâm Mộ Tình không biết mấy ngày nay Tiêu Dương bị sao, lúc nói chuyện điện thoại tâm trạng không được tốt, nàng đoán rằng chắc là công việc gặp khó khăn hay cái gì đó đi, nàng cũng không giúp được, vì thế nên cũng không hỏi.
Vẫn như cũ hài hài ngốc ngốc kể một số chuyện cười ngây thơ cùng một số chuyện xảy ra trong trường, Tiêu Dương ngẫu nhiên cũng sẽ cười, nhưng tâm lại không biết đã đi về đâu.
Lâm Mộ Tình không biết nên làm gì, ngay cả tâm trí lúc đang lên lớp cũng có chút dao động theo.
Sự thiếu tập trung của nàng, khiến sinh viên cũng theo đó mà sốt ruột theo, túm tụm nhau cùng thảo luận xem là hôm nay Lâm lão sư bị gì? Lên lớp cũng không vui vẻ như trước, còn mắc vài lỗi không đáng kể, đừng nói là đang yêu đó chứ?
Sinh viên có mối quan hệ khá tốt với nàng, tiễn nàng trở về đến tận văn phòng, kể một tí chuyện hài chọc nàng, hi hi ha ha tiễn đến tận cửa, thanh âm cũng không tí giảm xuống.
Lâm Mộ Tình quay đầu nhìn vào bên trong, ah, Tống lão sư đang nói chuyện với sinh viên sao.
Vài sinh viên của nàng đều rụt cổ lại, trong lòng thầm reo hò một tiếng, không học lớp thật là hạnh phúc quá đi, đồng thanh nói với Lâm Mộ Tình "Tạm biệt Lâm lão sư" liền trốn hết.
Lâm Mộ Tình thong dong trở lại chỗ ngồi của mình, liếc mắt nhìn trộm Tống Nhiên một cái, lại liếc mắt nhìn sinh viên đang ngồi đối diện với Tống Nhiên kia, người trong văn phòng đều sớm đi hết ra ngoài, ước chừng mỗi người trước khi đi ra ngoài đều đổ giọt mồ hôi thay cho sinh viên này.
Thật ra thì Tống lão sư chưa từng nghiêm khắc phê bình sinh viên nào cả, mỗi lần nói chuyện cô đều dùng những lời nói thật lòng mà nói với sinh viên, nói cho bọn họ biết tầm quan trọng của việc học tốt tiếng Anh.
Hoàn toàn mang phong phạm của một giáo viên điển hình của thế kỷ a!
Có điều sinh viên sẽ không cho là vậy, thế nên nam sinh đối diện Tống Nhiên bắt gặp Lâm Mộ Tình đi vào văn phòng sau đó, một dạng như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, liên tục bắn vài cái mị nhãn cho nàng.
Nếu không phải là đang ở trong văn phòng, nếu không phải là đang ở trước mặt Tống Nhiên, lâm mộ tình nhất định sẽ nghĩ là sinh viên này nhắm trúng nàng.
Hết cách rồi, ai bảo Lâm Mộ Tình Lâm lão sư có tiếng là bạn sinh viên, loại chuyện này, nàng sẽ luôn ra tay.
"Tống lão sư, làm phiền cô một chút." Lâm Mộ Tình gọi Tống Nhiên cách đó vài bàn, "Có chút chuyện muốn nói với cô, có tiện hay không?"
Tống nhiên bất đắc dĩ cười cười, "Lật tức qua ngay." Quay đầu lại nói với sinh viên: "Hôm nay kết thúc ở đây trước đi."
Sinh viên kia nghe xong lập tức cười tạm biệt với cô, vừa ra tới cửa còn chuyển qua một ánh mắt cảm kích cho Lâm Mộ Tình.
Lâm Mộ Tình ho nhẹ vài tiếng nói: "Gặp được giảng viên tốt như Tống lão sư vậy là hạnh phúc của em đó."
Sinh viên lập tức gật đầu nói "Dạ dạ, em khẳng định về sau sẽ học thật tốt."
Sinh viên vừa đi, Tống Nhiên mới nói với Lâm Mộ Tình: "Không thể đối xử tốt với sinh viên như vậy, đứa nhỏ này được một tấc lại muốn tiến một thước."
"Nhưng cũng không thể luôn nghiêm túc tới như vậy đi, tuổi mọi người cũng không khác biệt lắm, không cần tách mọi thứ ra một khoảng cách như vậy, Tống lão sư, chị nghiêm túc quá rồi." Lâm Mộ Tình nói xong còn lắc lắc đầu, dáng vẻ tràn đầy tiếc nuối.
Toàn bộ văn phòng chỉ có hai người chưa tới ba mươi, theo lý thuyết thì hẳn là nên hòa mình với sinh viên đi, kết quả là Tống Nhiên này đúng thật là cứng ngắc quá đi thôi, sinh viên cũng không dám thân thiết với cô.
"Đúng rồi, lần trước em giúp chị gửi món quà kia, còn chưa có cảm ơn em, vừa đúng lúc tí nữa Thiến Thiến tới tìm chị ăn cơm, em cũng đi chung đi?" Tống Nhiên từ trong ngăn kéo lấy ra mấy viên chocolate đưa cho Lâm Mộ Tình, "Có điều cậu ấy chút nữa mới tới, em ăn chocolate trước đi."
"Dạ, nghe nói......!Thiến Thiến cùng Hướng Nghiên......!hai chị ấy......!Quan hệ tốt lắm à?" Đột nhiên Lâm Mộ Tình mới nhớ tới cái chuyện kia nàng vẫn chưa hỏi qua Tống Nhiên.
Tống Nhiên rất bình tĩnh mà vuốt vuốt tóc, "À, chắc vậy."
Lâm Mộ Tình bĩu môi một cái, Tống lão sư quả thật là kín miệng, đến chết cũng không thừa nhận, xíu nữa nhìn thấy Vương Thiến Thiến mình nhất định phải từ từ thẩm vấn.
Không biết là tại sao, sau khi biết được thuộc tính của Vương Thiến Thiến, Lâm Mộ Tình liền cảm thấy dáng vẻ dường như rất quen thuộc vậy, nói chuyện cũng sẽ không quá kiêng dè.
Đại khái là tìm được đồng loại với nhau chăng?
Thế nên lúc Vương Thiến Thiến vừa xuất hiện ở văn phòng khi ấy, Lâm Mộ Tình rất tự nhiên mà chào hỏi với Vương Thiến Thiến: "Hi, nhị Thiến!"
Ngụm nước mà Vương Thiến Thiến vừa vừa uống vào miệng xém nữa là phun lại ra, "Em gọi chị là gì?" nếu không phải là sớm quen biết với Lâm Mộ Tình, cô nhất định sẽ cảm thấy là Lâm Mộ Tình có ý đồ......!
"Nhị Thiến đó." Lâm Mộ Tình còn đang đắc ý với cái biệt danh mà mình mới đặt cho Vương Thiến Thiến, gần đây không biết là dẫn đầu từ sinh viên lớp nào, bắt đầu đặt biệt danh cho bạn mình, tất cả đều thêm một tiền tố "Nhị" trước phần tên, quan hệ càng ngày càng tốt, càng thường xuyên kêu tới càng thêm