[Khuyến cáo: Nên đọc lại chương 24 trước khi đọc chương 25 ngen]
Lâm Mộ Tình uống rất nhiều rượu, Tiêu Dương không biết tửu lượng của Lâm Mộ Tình, vì thế nên cũng không cản nàng lại, đợi tới lúc muốn cản, thì đã không kịp nữa rồi.
Có điều, chỉ một khoảng nhỏ thời gian Tiêu Dương ra nói chuyện với Lý công tử, Lâm Mộ Tình liền nằm trên giường sống chết gọi Tiêu Dương, "Tiêu Dương - Tiêu Dương -" Càng hô âm lượng cũng càng tăng dần lên, xoa mái tóc của mình đến rối tinh rối mù, "Tiêu Dương-"
"Đến đây, đến đây......" Rất nhanh Tiêu Dương đã rót ly nước tới, "Ngồi dậy uống nước nha?"
Lâm Mộ Tình thuận theo đó mà uống một hớp nhỏ, ngay lúc Tiêu Dương chuẩn bị đặt cái ly lên trên bàn, đột nhiên dang tay vòng qua cổ Tiêu Dương, ánh mắt lờ đờ vì say rượu, hỏi: "Tiêu Dương......!Dương không có dục vọng muốn yêu em hay sao?"
Tiêu Dương trượt tay, nước lọc từ miệng ly mà từ từ chảy ra, thấm ướt drap giường.
Cô ôm Lâm Mộ Tình lại, cố gắng đặt cái ly lên trên bàn, qua loa dối lòng lấy lệ một câu: "Có chứ, đương nhiên là có."
"Vậy tại sao Dương......!chưa bao giờ yêu em?" Lâm Mộ Tình chậm rãi tới gần, cả người đều dán chặt lên người cô.
Tiêu Dương trầm mặc, trên thực tế, chuyện này, cô chưa từng nghĩ tới.
Tuy rằng cô thích phụ nữ, nhưng cũng chỉ là thích hôn môi cùng ôm ấp mà thôi, ngoại trừ Lâm Mộ Tình ra, cô chỉ lên giường qua với một phụ nữ.
Cô thích những đụng chạm đến từ Lâm Mộ Tình, cũng dần dần điên cuồng theo nó, nhưng, chuyện hoàn toàn sở hữu Lâm Mộ Tình, sựthật là cô chưa từng thật sự nghiêm túc mà suy nghĩ qua.
Lý công tử từng nói qua, nếu cậu nhìn một người phụ nữ, ngay cả ý muốn thượng cô ấy cũng không có, vậy nhất định là cậu không thích cô ấy.
Tiêu Dương nghĩ, đại khái là mình vẫn chưa thích Lâm Mộ Tình đi, nhưng đồng thời, cô cũng từng nghĩ tới, lúc trước cô cũng chưa từng có qua những suy nghĩ này với Lâm Mộ Hân, một lần nữa cô lại hoang mang.
"Tiêu Dương......" Lâm Mộ Tình bắt đầu cởi quần áo của Tiêu Dương, "Tiêu Dương, em có đẹp không?"
"Ừ." Tiêu Dương gật gật đầu, sau đó cô mới phát hiện say rượu Lâm Mộ Tình cơ bản là hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của cô, vì thế nên mới bổ sung thêm một câu: "Đẹp, emlàđẹp nhất đó."
Lâm Mộ Tình ngẩng mặt lên, "Vậy Dương lại đây, hôn em."
Tiêu Dương chỉ cúi thấp đầu, liền chuẩn xác tìm được vị trí môi của Lâm Mộ Tình.
Trong phòng, chỉ sáng một chiếc đèn ngủ, lờ mờ ái muội như vậy, là hiệu quả riêng biệt của khách sạn, dưới bóng mờ này ai ai cũng khoác lên người một quầng sáng màu vàng nhạt.
Lúc này nhìn một Lâm Mộ Tình vừa nhu nhược cùng bất lực như vậy, đã không còn nét cường thế như lúc thanh tỉnh, Tiêu Dương chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lý công tử bọn họ nhất định là đã nói gì đó với Lâm Mộ Tình rồi, nếu không thì không việc gì bản thân nàng phải băn khoăn đến như vậy, không cần phải uống nhiều rượu đến vậy, cũng không cần phải hỏi rằng Tiêu Dương có từng nghĩ đến muốn yêu nàng hay không.
Môi hai người dán chặt vào nhau, tay Lâm Mộ Tình cũng vòng qua sau nhẹ nhàng tháo khóa áo lót của Tiêu Dương.
Tiêu Dương chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, tiếp theo, Lâm Mộ Tình đã áp lên trên.
"Tiêu Dương......" Thâm tình gọi Tiêu Dương thêm một lần nữa.
Tiêu Dương chỉ còn cảm thấy thân thể có chút không nắm bắt được nữa, chỉ mỗi một đụng chạm của Lâm Mộ Tình lên người mình, cô sẽ vô thức mà mất đi sự khống chế, nghĩ thầm rằng mình rất muốn hòa tan vào từng cái chạm ôn nhu kia.
Nhưng ngay lúc này, lại có một chút bất đồng, lúc này đây Lâm Mộ Tình hoàn toàn không tỉnh táo.
Hỗn hợp mùi rượu cùng hơi thở quanh quẩn ngay chóp mũi, khuôn mặt giống hệt Lâm Mộ Hân trong trí nhớ hé lộ ngay trước mặt cô, mà một tiếng Tiêu Dương tràn ngập mị hoặc kia của Lâm Mộ Tình còn đang lẩn quẩn ngay bên tai cô, Tiêu Dương đỡ lấy gáy nàng, hôn lên môi nàng thêm lần nữa.
Không biết tại sao lại sinh ra cái suy nghĩ này, đột nhiên Tiêu Dương cực kỳ muốn tựa như hành động hôn môi Lâm Mộ Tình vậy, không chỉ có môi mà thôi, mà còn là, toàn bộ.
Khi môi cô rời môi Lâm Mộ Tình, cô vô cùng rõ ràng nhìn thấy Lâm Mộ Tình đã bắt đầu thở gấp liên tục, ánh mắt ngập tràn dục vọng.
Tiêu Dương nghĩ, đây nhất định là chuyện điên cuồng nhất trong đời này của cô, bởi vì giờ phút này đây, cô đã bắt đầu giằng co với áo quần trên người Lâm Mộ Tình, cùng một đường hôn khẽ dọc từ cổ xuống.
Quần áo Lâm Mộ Tình dễ dàng được Tiêu Dương rút đi, thân thể mềm mại ẩn hiện trong gian phòng.
Đột nhiên trong đầu Tiêu Dương xuất hiện một suy nghĩ, một thân thể hoàn mỹ như vậy thì nên cần được từ từ khai phá cùng yêu thương mới đúng.
Suy nghĩ này chợt lóe lên, bỗng nhiên cô cũng phải giật mình.
Chưa từng sinh ra dục vọng gì với phụ nữ, nhưng tại sao khi đối mặt với một Lâm Mộ Tình sau khi uống say này, lại cô lại sản sinh ra dục vọng muốn chiếm đoạt lấy cơ chứ? Tiêu Dương còn tưởng rằng, mình chỉ thích thụ hơn.
Thế nhưng không hiểu sao mỗi cái va chạm tới thân thể của Lâm Mộ Tình, xúc cảm trơn mềm kia liền khiến mình không muốn rời đi nó chút nào.
Lúc trước cũng chạm vào không ít, vì sao tối hôm nay lại có nhiều sự bất đồng đến như vậy cơ chứ? Là khởi đầu cho một sự chuyển biến mới hay sao?
Thân thể Lâm Mộ Tình dưới từng cái chạm của Tiêu Dương theo