Sau khi Lâm Mộ Tình ra khỏi hội sở, kinh hoảng trong lòng vẫn chưa rút đi chút nào, trong tiềm thức nàng không hy vọng Tiêu Dương tỉnh lại, bởi vì nàng rất rõ ràng biết được cú ngoạm Tiêu Dương kia nặng tới cỡ nào.
Nàng không biết sau khi Tiêu Dương thức dậy, mình làm sao đi đối mặt đây.
Mỗi khi nàng gặp phải chuyện gì khiến mình hoảng loạn như vậy, sẽ đi cắt tóc.
Bởi vì nàng cảm thấy động tác của thợ cắt tóc rất nhẹ nhàng, dễ dàng giúp nàng thả lỏng, hơn nữa còn có thể đánh thêm một giấc ngon.
Lâm Mộ Tình đi vào cửa tiệm lúc mình còn học đại học vẫn hay tới, theo thông thường người tiếp đãi chính là thợ cắt tóc mà nàng cảm thấy rất soái.
Lâm Mộ Tình an vị trên ghế xong, soái ca hỏi nàng "Muốn thử đổi kiểu tóc mới hay không?"
Lâm Mộ Tình lắc đầu, "À, tỉa tỉa chút là được rồi, anh cứ dực theo cũ mà làm đi." Vị tiểu ca này mỗi lần gặp nàng đều hỏi cùng một vấn đề, lần nào nàng cũng từ chối thay đổi kiểu tóc, nhưng anh ta vẫn không ngừng kiên trì như cũ.
Kết quả là, hiển nhiên là Lâm Mộ Tình trải qua một ngày kinh hoảng, hơn nữa đúng thật là buổi tối quá mệt mỏi, thuận miệng trả lời nột câu liền dựa vào ghế ngủ mất.
Hậu quả sau khi thức dấy, nàng liền cả người choáng váng, quay đầu nhìn thợ cắt tóc, anh ta đang rất hài lòng mà nhìn ngắm tác phẩm của mình.
Lâm Mộ Tình đành phải cúi đầu gửi cái tin nhắn cho Lâm Thanh Hủ: Mau tới cứu mình!
Lâm Thanh Hủ trả lời một dấu chấm hỏi.
Lâm Mộ Tình lại gửi thêm một tin: Vừa tỉnh dậy mình liền biến thành con moe rồi!
Lâm Thanh Hủ đáp: What
Lâm Mộ Tình bắt đầu không kiên nhẫn: Không phải cậu nói sao? Mái ngố là moe, mái xéo là ngự tỷ, lộ trán là nữ vương, thế là, mình đánh một giấc xong liền thành moe rồi!!!
Nửa ngày sau Lâm Thanh Hủ mới trả lời, phỏng chừng là cười cả buổi rồi: Cậu ở đâu?
Lâm Mộ Tình ra sức mà nhấn: Tiệm cắt tóc! Đem cái mũ len của mình tới!
Soái ca cắt tóc còn đang khen nức lời với hình tượng mới của Lâm Mộ Tình, "Đúng là như vậy mới dễ thướng chớ, càng có hơi thở tuổi học trò."
Lâm Mộ Tình ném cái liếc mắt qua, "Anh còn tưởng tôi là sinh viên à? Quen biết nhau tám năm rồi, khi nào thì tôi để qua kiểu mái ngố cơ chứ hả, thật là......"
"Ngẫu nhiên thay đổi kiểu tóc, cũng đổi tâm tình luôn, tự cô nhìn mà xem, cực đáng yêu, nhất định bạn trai cô sẽ thích."
Lâm Mộ Tình nhìn bản thân mình phản chiếu trước gương, đúng là mái khố làm mình như trẻ lại hai tuổi vậy, nhưng mà nhưng mà......!kiểu này hoàn toàn không phải là phong cách của nàng mà.
Dường như nàng lại thầm oán thợ cắt tóc kia mà liếc anh ta một cái, thấy anh ta đang ở trong gương cười tới vô tội.
Lâm Mộ Tình nhớ lại lời mà anh ta vừa nói tới, bạn trai? Ở đâu ra bạn trai chứ, bạn gái thì đúng là có một, nhưng tại sao phải ghi điểm với cô ấy cơ chứ?
Tên Lâm Thanh Hủ chết tiệt sao còn chưa tới? Lâm Mộ Tình cầm di động lên nhìn giờ thêm lần nữa.
Khoảng mười phút au, Lâm Thanh Hủ xuất hiện, nhìn kiểu tóc mới của Lâm Mộ Tình cũng nhịn không được mà ca ngợi ngút trời, "Chòi oi, Lâm Mộ Tình, não cậu được khai thông rồi à? Kiểu tóc này rất thích hợp với cậu, khộng tệ."
Lâm Mộ Tình liếc mắt trừng cô một cái, đầu tiên là đoạt lấy cái nón len trong tay cô mà đội lên đầu, mới đứng dậy rời đi.
Lâm Thanh Hủ đi theo sau nàng, đi qua đi lại rồi đột nhiên gọi nàng: "Mộ Tình."
"Gì chứ?" Lâm Mộ Tình vừa quay đầu lại, chợt nghe Tách một tiếng, là tiếng chụp ảnh của di động.
Sau đó lại nghe Lâm Thanh Hủ nói: "Đội mũ càng đáng yêu, ai da, nhất định phải chia sẻ một tí với Tiêu Dương mới được."
"Cậu dám!" Lâm Mộ Tình nói xong liền cướp lấy cái di động của cô.
"Đã gửi đi mất rồi." Lâm Thanh Hủ le lưỡi, nhanh chân lui về sau.
Lâm Mộ Tình bị nàng chọc đến tức chết rồi, thuận tay vóc một nắm tuyết lên, ném cô.
××××
Tiêu Dương còn đang vệ sinh, Lý công tử nghe thấy tiếng di động của Tiêu Dương, liền lấy tới xem, nhìn thấy một tin nhắn được gửi tới.
Tên người gửi là Lâm Thanh Hủ, cô không biết đó là ai, nhưng cô quen cái người trong ảnh chụp, đây không phải là cô Lâm lão sư mới trốn đi không bao lâu à, thế nào đây? Đổi kiểu tóc rồi?
Tiêu Dương từ phòng tắm bước ra, liền thấy Lý công tử ôm cái di động cười khúc khích, "Cười cái gì vậy?"
"Lâm lão sư này của cậu, rất thú vị đó." Lý công tử cười cười.
"Làm sao vậy?" Tiêu Dương cầm cái di động qua nhìn một cái, cũng không khỏi nở nụ cười.
Ảnh chụp Lâm Mộ Tình với ánh mắt mở to tròn nhìn về phía trước, dưới vành nón len, là một hàng tóc mái ngố, rất xứng với cái biểu cảm chu chu miệng của nàng, thật muốn khiến người ta cắn một cái quá đi!
"Mình đã sớm nói qua rồi, em ấy khác với những người khác." Tiêu Dương liếc mắt nhìn Lý công tử một cái, mới trả lời tin nhắn của Lý công tử: Tôi thích.
Lý công tử không trả lời câu nói kia của cô, mà lại hỏi cô: "Cuối cùng thì tối hôm qua cậu làm gì với Lâm lão sư vậy? Có thể khiến một người phụ nữ vì cậu mà thay đổi kiểu tóc, kiểu này chắc bị kích thích nhiều lắm đâu? Tiêu Dương, mình thật sự rất ngạc nhiên."
"Tò mò à?" Áo quần của Tiêu Dương từng cái từng cái mặc lên, tiếp theo lại soi gương trang điểm lại.
Lý công tử đợi nửa ngày, cũng không thấy cô nói chuyện, liền hỏi: "Nói xem!"
Tiêu Dương tô lớp son môi