Kiểu tóc mới của Lâm Mộ Tình, tới trường cũng tạo một tiếng vang không nhỏ, nhân khí dường như cũng được tăng lên.
Chuyện đầu tiên sau khi tan học, đương nhiên là đọc tin nhắn trong di động.
Tiêu Dương viết: Buổi tối có muốn đến quán bar ngồi chơi tí hay không? Tôi thích nhìn dáng vẻ uống rượu của em.
Đùi phải của Lâm Mộ Tình vốn là đang gác lên chân trái, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế, lúc nhìn thấy cái tin nhắn này, lập tức nhớ tới cái đêm mê loạn kia, hai chân bất giác kẹp chặt vào nhau.
Không đi.
Lâm Mộ Tình đáp ngay hai chữ.
Vậy được rồi, một mình tôi đi vậy.
Vậy em cũng đi thôi.
Nói đến đây thì Lâm Mộ Tình vẫn là lo lắng cho Tiêu Dương, nàng sợ lỡ như Tiêu Dương lại uống rượu, lỡ như không cẩn thận hôn cô gái nào đó, vẫn là nên đi theo sẽ tương đối an toàn hơn.
Kết quả là đến buổi tối, sau khi ăn xong thì Tiêu Dương lại mang nàng đi rạp chiếu phim.
Lâm Mộ Tình thấy có chút kỳ lạ, "Không phải nói muốn đi quán bar sao?"
"Tôi đùa em thôi.
Làm sao vậy? Lại nghĩ tới đêm hôm đó à?" Tiêu Dương cười tới không có ý tốt.
Lâm Mộ Tình liếc mắt trừng cô một cái, không nói chuyện, quay người sang một bên nhìn mấy tấm affiche quảng cáo phim.
Nàng với Tiêu Dương bây giờ, càng ngày càng giống các cặp yêu nhau.
Lúc xếp hàng vào trong phòng chiếu, tay hai người bất giác liền nắm lấy nhau.
Khóe miệng Lâm Mộ Tình cong cong lên, hài lòng nhìn về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương thì đang chuyên tâm nhìn hướng đi phía trước.
Lâm Mộ Tình không cẩn thận vấp một cái, Tiêu Dương vững vàng đỡ lấy nàng,"Cẩn thận a!"
"Ừm." Lâm Mộ Tình nắm chặt tay Tiêu Dương, mãi cho tới khi bộ phim bắt đầu chiếu cũng không buông ra.
Trên đùi Tiêu Dương đặt một phần bỏng ngô lớn, tay phải bị Lâm Mộ Tình dùng sức nắm, cô có muốn đổi cái tư thế ngồi cũng không được.
Sau một khoảng thời gian dài, cô mới nhỏ giọng nói: "Đổi qua tay khác có được hay không? Tay tôi tê hết rồi."
Lâm Mộ Tình vốn đang chăm chú xem phim, nghe Tiêu Dương nói như vậy, mới buông tay ra, phần bỏng ngô đặt trên đùi cô cũng ôm đi luôn.
Tiêu Dương hít sâu một hơi, cái chủ ý tồi tệ của Nhất Văn này, nói gì mà mang Lâm lão sư đi xem phim là chuẩn rồi, con gái đều sẵn lòng đi xem phim với người yêu mình.
Được rồi, cô liền mang nàng đi xem phim, nhưng cảm động đến như vậy cũng có chút hơi quá hay chăng? Aish......!bình thường các cặp đôi yêu nhau cũng giống như vậy sao?
Sau đó Tiêu Dương lại tiếp tục suy nghĩ cẩn thận thêm môt phen, mình đây đi hỏi Nhất Văn làm cái gì chứ, Nhất Văn còn chưa yêu đương gì sất! Nhưng cũng không thể trách cô, cô đã hỏi qua Lý công tử, Lý công tử khi ấy chỉ bày ra một biểu cảm kinh ngạc mà nói: "Cứ tiền mà phang thôi."
Nhưng tóm lại mà nói, dường như tâm trạng của Lâm Mộ Tình cũng không tệ.
Nhất là khi trên màn ảnh xuất hiện một ít hình ảnh kích tình, Tiêu Dương tinh tường cảm nhận được tay của Lâm Mộ Tình, vô thức đặt lên trên đùi cô.
Hoàn hảo là đang mùa đông, mặc đủ dầy, Tiêu Dương thầm vui mừng.
Nói tới mấy chuyện kia, hưng trí của Lâm Mộ Tình kéo tới, đúng thật là có chút bất chấp mọi thứ.
Lo lắng, đề phòng xem hết bộ phim, Tiêu Dương cảm thấy hệ thống sửu ấm của phòng chiếu mở hơi cao rồi, mồ hôi không kiềm chế được rơi ào ào.
Còn Lâm lão sư bước ra từ trong phòng chiếu, vẫn là một vẻ mặt than nhiên như cũ, còn rất vô tội đi hỏi Tiêu Dương: "Làm sao vậy? Bộ phim này không hay sao?"
Tiêu Dương lắc đầu, e ngại chung quanh người người qua lại không ít, cũng không phải là không biết xấu hổ mà nói thẳng ra.
Cô nghĩ thầm, nếu đổi lại là tôi lấy tay đặt lên đùi em xem, còn trêu chọc không ngừng, toàn thân em có ướt đẫm hết hay không?
"Tối nay em đừng về nhà nha." Tiêu Dương dùng gò má đã nóng bừng bừng cọ cọ lên mặt Lâm Mộ Tình.
"Làm gì chứ? Hôm nay em có chút mệt mỏi"
"Vậy tôi muốn đi ăn kem." Tiêu Dương thầm mắng Lâm Mộ Tình cái tên đánh trống bỏ dùi[1] này, phá xong cũng không giúp người ta dập lửa, kéo dài như vậy bị bệnh thì biết sao giờ?
[1] Đánh trống bỏ dùi: nguyên văn là hạt liêu tao - 瞎撩骚 ý nói mù mù mờ mờ phá phách bừa bãi, tựa như Thầy bói xem voi nhưng nghĩa lại không đủ lắm nên mình mới đổi thành Đánh trống bỏ dùi cho rõ nghĩa hơn.
Kết quả là ––—— vào nửa đêm, Tiêu Dương đưa Lâm Mộ Tình về xong, bắt đầu phát sốt khi về tới nhà.
Cô không thích uống thuốc, cũng không thích đến bệnh viện, nên liền cố gượng.
Sau đó thật sự là quá khó chịu rồi, mới phải đi gõ cửa phòng biểu ca Dương Tử An.
Khi đó Dương Tử An đang ở trong phòng vận động, bị Tiêu Dương gõ cửa như vậy liền lúng túng, phải kết thúc trận đấu trước thời hạn.
Dương Tử An vội vội vàng vàng nhặt cái quần lên mặc, lưng trần đi ra ngoài mở cửa, cửa vừa mới mở ra, chiều cao 172 của Tiêu Dương liền áp tới.
"Anh......!hình như em bị sốt rồi......" Vừa nói xong liền ngất đi.
Dương Tử An cùng bạn gái anh, tay chân đồng thời luống cuống mà đưa Tiêu Dương tới bệnh viện.
Mọi người đều biết, khi bị sốt chỉ cần treo bình dung dịch lên, từng giọt từng giọt thuốc dịch truyền vào cơ thể là có thể hạ sốt.
Đương nhiên là Dương Tử An lực chọn cái nhẹ nhàng nhất, bởi vì như lời Tiêu Dương nói, đối với