Lâm Mộ Tình ở văn phòng chờ vật vã cũng không thấy Lâm Thanh Hủ tới, đói đến uống đầy một bụng nước.
Cuối cùng thật sự nhịn không được, vội vàng chạy nước rút tới WC.
Đợi tới lúc nàng quay về văn phòng, liền thấy Lâm Thanh Hủ cái tên nhị hóa kia đã đứng trước cửa văn phòng nàng, còn cản đường Tống lão sư, làm gì vậy? Tại sao còn cầm tay Tống lão sư người ta chứ?
Lâm Mộ Tình loáng thoáng nhớ lại hình như là Tống lão sư đưa tay ra trước, hai người kia là đang bắt tay sao? Nhưng nàng thấy sắc mặt Tống lão sư từ từ chuyển biến không tốt cho lắm, nàng nghĩ, Lâm Thanh Hủ tên này bắt được là nắm à, lấy lệ là được rồi, tại sao còn không chịu buông tay ra chứ? Dọa chết Tống lão sư người ta đó......!
Lâm Mộ Tình vội vàng đạp gót giày 6cm của mình, cộp cộp cộp vài bước liền phóng tới, một tay cầm lấy tay của Tống lão sư, một tay cầm lấy tay của Lâm Thanh Hủ, kéo một cái, trong nháy mắt liền tách hai cái tay đang nắm vào nhau kia, "Tống lão sư......!thật ngại quá, đây là bạn học của em, đến gửi đồ cho em."
Lâm Mộ Tình thấy Tống Nhiên đỏ mặt, Lâm Thanh Hủ còn nhìn chằm chằm vào người ta, liền gằn vài câu với Lâm Thanh Hủ, "Thanh Hủ, cậu đã chào hỏi với Tống lão sư rồi hử."
"Ah......!đúng thế......" Lâm Thanh Hủ xấu hổ rút tay, lại đút vào túi rồi siết chặt thành nắm đấm.
Tống lão sư chuyển cho Lâm Mộ Tình một nụ cười cảm kích, hai tay quay về nâng sách như cũ, nói với Lâm Mộ Tình: "Chị còn có việc, đi trước đây." Nói xong cũng không để ý tới vấn đề có lễ phép hay không nữa, trực tiếp nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hủ.
Trong phút chốc ấy, cô còn tưởng mình sinh ảo giác, một cái bắt tay với Lâm Thanh Hủ, rõ ràng cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, nhưng nhìn thái độ của Lâm Thanh Hủ, khoảng thời gian trải qua tựa như chỉ là một khắc ngắn ngủi.
Lâm Thanh Hủ lúc này mới có phản ứng, liền nhịn không được nói lắp bắp sau lưng Tống Nhiên, hô lên: "Kìa......!Tống......!Tống lão sư......!cùng nhau ăn cơm......!cơm đi......"
Tống Nhiên đang đi đột nhiên nghe một câu này, cũng nhịn không được cười trộm, nhưng vẫn lựa chọn xoay người lại, nhìn Lâm Thanh Hủ ngốc ngốc ở đó làm một động tác giữ im lặng.
Sau đó cái gì cũng không nói, xoay người đi xuống cầu thang.
Lâm Thanh Hủ hủ mất mát thở dài một hơi, nếu Lâm Mộ Tình không xuất hiện ngay lúc này, có phải sẽ lấy được số di động tới tay rồi hay không đây? Chời? Không đúng......!Lâm Thanh Hủ cẩn thận suy nghĩ lại, Lâm Mộ Tình nhất định có số điện thoại của Tống Nhiên a! Hỏi Lâm Mộ Tình không phải là được rồi sao!
Đợi đến khi Lâm Thanh Hủ xoay người nhìn về phía Lâm Mộ Tình khi ấy, phát hiện thái độ của Lâm Mộ Tình có chút không bình thường, giống như ăn trúng bã vậy, muốn nuốt cũng nuốt không nổi, thế nên mới hỏi nàng: "Cậu bị sao vậy?"
Lâm Mộ Tình mỉm cười ném cho cô một cái liếc mắt, "Cậu có cảm thấy buồn nôn không vậy hả? Còn ăn cơm cơm......!Không làm mình nôn mửa cậu sẽ chết hay sao vậy hả? Ái chà! Mình thật nhịn không được muốn đan mạch vài câu đây!"
"Đừng......" Lâm Thanh Hủ vội vàng đè Lâm Mộ Tình đang siết nắm đấm lại, "Lâm lão sư, chú ý hình tượng......!Hít thở sâu......"
Lâm Mộ Tình nhìn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có ai, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sớm biết như thế sẽ không cho Lâm Thanh Hủ xuất hiện ở trường rồi.
Hai giây sau, nàng mới trưng ra nụ cười so với ánh măt trời còn phải chói mắt hơn nhiều, "Đi thôi, chúng ta đi......!ăn cơm cơm......"
Lần này đổi lại là tới Lâm Thanh Hủ thấy buồn nôn, "Cậu không bị bệnh đó chứ?" Đột nhiên cảm giác chán ăn ở đâu xuất hiện ra rồi......!
Lâm Thanh Hủ theo Lâm Mộ Tình vào văn phòng, nhìn Lâm Mộ Tình đem hộp kính mắt cất vào trong ngăn kéo tủ, cô liếc mắt nhìn nhìn xung quanh một lượt, hỏi: "Tống Nhiên lão sư......!ngồi chỗ nào vậy?"
Lâm Mộ Tình đầu cũng không ngẩng lên, đưa tay chỉ chỉ cái bàn làm việc đối diện không xa, "Đó."
Lâm Thanh Hủ dựa theo hướng ngón tay nàng chỉ mà nhìn qua, thấy cái bàn làm việc sáng bóng, toàn bộ vật dụng đều sắp xếp chỉnh tề đâu vào đó, liền ngay cả từng cái kẹp giấy bình thường, loại vật dụng nhỏ đó, cũng được sắp xếp theo màu sắc.
Vì thế nên trong tâm Lâm Thanh Hủ đối với với Tống Nhiên lại tăng thêm một tầng hiểu biết, đồng thời cũng nhiều thêm một phần ái mộ.
Kiểu phụ nữ ôn nhu, giỏi đoán ý người lại ngăn nắp, thêm vào đó là hình tượng ngự tỷ bên ngoài, sao mà Lâm Thanh Hủ không đổ cho được cơ chứ?
Lâm Mộ Tình đã định mặc áo khoác vào, thấy Lâm Thanh Hủ còn đang đứng ngẩn người ở đó, đành phải đưa ta qua chọc chọc cô, "Làm cái gì vậy? Đi thôi! Đi ăn cơm!
"Ừm." Lâm Thanh Hủ lấy lại tinh thần, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Vừa rồi cậu đi đâu vậy?"
"Mình đi WC mà, chờ cậu nửa ngày cũng không thấy mặt, đi sao mà chậm chạp thế?"
"Gió bên ngoài lớn quá." Dừng một chút, Lâm Thanh Hủ lại hỏi: "Cậu nói xem mình có giống như đang làm trò với cô ấy hay không?"
Nhất thời Lâm Mộ Tình không kịp phản ứng, "Ai?" Tới lúc hỏi xong mới nhớ tới, vì thế liền lập tức nói: "Cậu là nói cậu với Tống lão sư?"
Lâm Thanh Hủ còn rất chân thật mà gật đầu lia lịa, "Ừ."
"Cậu?" Lâm Mộ Tình hỏi thêm lần nữa, chăm chú nhìn kiểu tóc của Lâm Thanh Hủ, lại nhìn nhìn mặt Lâm Thanh Hủ.
Lắc lắc đầu, "Cậu trước tiên đi soi soi lại gương trước đi."
Lâm Thanh Hủ liền lập tức nổi lửa, "Có ý gì chứ? Ý cậu là mình không xứng với cô ấy đó sao? Mình như thế mà còn không thế hay sao chứ?" Làm cái gì mà bắt mình phải đi soi gương lại cơ chứ? Lấy cớ chắn đường mình sao? Trong bụng Lâm Thanh Hủ đủ kiểu không cam lòng.
Lâm Mộ Tình cũng nhận ra lời nói của mình đại khái làm Lâm Thanh Hủ hiểu sai ý, vội vàng giải thích, nói: "Không phải là ý kia......!ý mình là, cậu thật sự nên đi soi gương lại đi, bây giờ, lập tức, ngay lập tức." Những lúc như vậy, dùng lời nói đều không đủ để hình dung hết được, chỉ có thể