Lý công tử chưa từng dạy qua người khác lái xe, nhưng ngẫm nghĩ bình thường xe tập lái thường là xe có hộp số sàn, cô cũng liền lái một chiếc Jetta hộp số sàn đến, nhưng chính cô lại rất không kiên nhẫn dạy ai đó, vì thế nên trước tiên đã định xong với Nhất Văn, để Nhất Văn đi dạy, cô liền nằm xuống toa ghế sau nghỉ ngơi.
https://ichapt.sstruyen.com/public/images/storyimg/20210515/ai--dang-dang-38-0.jpg
Chờ hai cô gái kia tán gẫu chuyện hằng ngày xong, mới chính thức bước vào giai đoạn học lái xe.
Nhất Văn rất kiên nhẫn, lý luận cùng trình tự thao tác đều rất tỉ mỉ mà giải thích hết một lần, sau khi nhiều lần khẳng định cùng thực hành thêm nhiều lần, mới dám gọi Lâm Mộ Tình lên sờ xe.
Lâm Mộ Tình thấy Nhất Văn giảng giải tỉ mỉ tới như vậy, trong lòng cảm khái một tiếng, đúng thật là Hướng dẫn viên dạy lái kia dạy không tốt thật.
Nàng dựa theo lời Nhất Văn giảng, thuận lợi khởi động xe, chỉ là khi đạp xuống chân ga, vẫn khó nén được xúc động của sơ học giả[1], chính là bay xuống đường ngay lập tức.
[1] Sơ học giả: Tân binh, người mới học, newbie
Lý công tử vốn đang thảnh thơi nằm tựa lưng trên toa ghế, Lâm Mộ Tình chợt đạp chân ga như vậy, dựa theo quán tính, mũi cô suýt chút nữa là đập vào lưng ghế trước.
Cũng cùng trong lúc đó, Nhất Văn cũng bị dọa tới một thân mồ hôi, nhưng ngoài miệng coi như trấn định, nhắc nhở Lâm Mộ Tình, nói: "Chậm một chút, đừng khẩn trương, lúc mới vừa tập lái thì tốc độ lái không nên quá nhanh."
Mới vừa nói xong, liền thấy Lâm Mộ Tình một bên giảm tốc một bên lại kích động đánh loạn tay lái, nghiêng bên này ngả bên kia trên đường cái.
Lý công tử ngồi ở hang ghế sau, có cảm tưởng trong lòng, khi nãy cảm giác như ngồi Tàu lượn siêu tốc, còn bây giờ, lại có tí như đang chơi Rồng rắn lên mây vậy.
Lâm lão sư này......!đúng thật không phải chỉ đần đâu thôi!
Ngay lúc Lâm Mộ Tình chơi tới bất diệc lạc hồ, Lý công tử cùng Nhất Văn không hẹn mà cùng làm một động tác – thắt chặt dây an toàn.
Nhưng, cũng may Nhất Văn có đủ kiên nhẫn, trước lúc kết thúc buổi học đầu tiên, cuối cùng có thể dạy Lâm lão sư chạy được một đường thẳng.
××××
Ngày hôm sau, Lâm Mộ Tình chỉ có một lớp buổi sáng, vì thế nên có thời gian cùng Tiêu Dương đi ăn trưa.
Lúc lên lớp, nàng vẫn luôn nhớ nhung chuyện này, chính vì vậy mà luôn nghĩ tới Tiêu Dương, luôn thất thần, bỗng chốc hắt hơi một cái.
Nàng lại cười cười.
Không biết giờ phút này có phải Tiêu Dương cũng đang nghĩ tới nàng hay không?
Nàng hắt hơi một cái thì thấy không sao, nhưng sinh viên ngồi dưới lại bắt đầu đau lòng thay, đồng loạt làm một động tác, mở túi, kiếm khăn giấy, dang tay, đưa tới.
Lâm Mộ Tình ngượng ngùng cười cười, đưa tay đón lấy một gói khăn giấy từ em sinh viên bàn đầu đưa tới, ngay khi tờ khăn giấy trắng di chuyển theo động tác tay được rút ra, Lâm Mộ Tình tinh tường nhìn thấy, em sinh viên ấy cúi đầu thẹn thùng.
Có sinh viên hỏi: "Lâm lão sư bị cảm? Nếu không thì tụi em tự học vậy."
Lâm Mộ Tình lắc đầu: "Không có, không phải bị cảm đâu, tiếp tục lên lớp."
Nàng xoay người nhìn giáo án, lại đột nhiên nghe phía sau có người nói: "Lâm lão sư, có người nhớ tới cô á?"
Tiếp sau đó, tiếng cười bùng nổ trong phòng học.
Lâm Mộ Tình cũng cười rộ lên, "Đúng vậy, không biết ai đang nhớ tới cô nữa, nhớ thầm kín tới như vậy."
Lại cười thêm một trận.
Nhưng không ai phát hiện, em sinh viên ngồi hàng ghế đầu, vốn dĩ đã cúi thấp đầu, nay lại có vẻ như cúi càng thêm thấp.
Lâm Mộ Tình tiếp tục bài giảng, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt, tiếp tục nghĩ tới Tiêu Dương.
Sau khi xuống lớp, nàng đi về phía văn phòng, đột nhiên bị một người chắn đường, nàng nhớ không lầm thì đây là em sinh viên đã chuyền khăn giấy cho mình, cũng nhớ rất rõ tên em ấy, một cái tên khá là đại chúng – Trương Diễm.
Đây là cô sinh viên đến từ một thị trấn nhỏ, dáng vẻ luôn rất thẹn thùng, lúc cùng người khác nói chuyện thì luôn có thói quen hơi hơi cúi đầu.
Cô bé cản trước mặt Lâm Mộ Tình, trong tay con cầm theo một cái gì đó, nhanh nhảu nhét vào tay Lâm Mộ Tình, nói: "Lâm lão sư......!đây......!người ta nói khi bị cảm uống cái này rất mau khỏi......"
"Cảm ơn......" thật ra thì Lâm Mộ Tình muốn nói là mình không có bị cảm, còn chưa kịp dứt lời, bạn học Trương Diễm đã chạy nhanh như bay đi mất.
Thật sự là một đứa bé thẹn thùng.
Lâm Mộ Tình bất đắc dĩ cười cười, cầm trên tay hợp thuốc cảm, suy nghĩ một chút, dù sao cũng là một mảnh tâm ý của sinh viên, giữ lại tới khi bị cảm dùng vậy.
Một lúc sau khi nàng tới văn phòng, chỉ thấy Tiêu Dương đứng trước mặt nàng như một đóa hoa, đối mặt với nàng cười tới huênh hoang.
××××
Lâm Mộ Tình cùng Tiêu Dương ăn xong bữa cơm trưa mỹ mãn, lại ở trong xe ngọt ngào hết một trận, mới xuống xe tụ họp với Lý công tử cùng Nhất Văn.
Ngày hôm qua trải qua vài tiếng đồng hồ kia, Lý công tử nghe ý kiến của Tiêu Dương đổi lại xe của Lâm Mộ Tình thành hộp số tự động, đổi qua bốn vòng A4L.
https://ichapt.sstruyen.com/public/images/storyimg/20210515/ai--dang-dang-38-1.jpg
Tiêu Dương nói, bằng lái dù sao cũng là mua, Lâm Mộ Tình học lái hộp số sàn cũng không cần dùng tới, tới lúc mua xe cũng là mua xe với hộp số tự động.
Lý công tử vô cùng đồng ý với chuyện này, không phải chỉ bời như những gì Tiêu Dương nói, mà khi suy tính kỹ càng thêm một tí, thì A4L dù sao cũng bền bỉ hơn, hệ số an toàn cũng cao hơn một chút.
Lúc này đây, Lý công tử đã học thông minh, cô cũng không dám ngồi hàng ghế sau nữa, thực ra thì cô rất là yêu đời, tuy rằng cô cũng rất lo lắng cho Nhất Văn, nhưng mặc kệ dù cho thế nào đi chăng nữa thì cũng đã đáp ứng với Tiêu Dương phải dạy cho thật tốt rồi, Lâm lão sư kia đần thì có hơi đần tí, nhưng cũng không phải là hết thuốc chữa thật.
Cũng chính nhờ Nhất Văn kiên nhẫn như vậy, mới có thể vui lòng mà đi dạy.
Lý công tử nhìn Lâm Mộ Tình ở đằng trước chậm rãi khởi động xe, liền lái theo chiếc R8 cô mới mua từ từ đi theo sau.
Cũng không dám lái quá gần, sợ Lâm lão sư hoảng loạn, nên luôn giữa một khoảng cách an toàn khoảng mười mét.
https://ichapt.sstruyen.com/public/images/storyimg/20210515/ai--dang-dang-38-2.jpg
Sau khi lái xong một vòng, Lý công tử thấy Lâm lão sư lái cũng không tệ cho lắm, coi như là vững tay lái rồi, vậy nên cũng hơi thả lỏng một chút.
Thế là đạp mạnh chân ga, giữ vị trí song song với Lâm lão sư.
Vốn là Lâm Mộ Tình có Nhất Văn ngồi kế bên chỉ đạo nên cũng khá an tâm, kết quả là khi Lý công tử luôn kè kè chạy đằng sau, nàng lại bắt đầu khẩn trương.
Nhất Văn an ủi, nói: "Đừng để ý tới cậu ấy, cứ nhìn thẳng vào phía trước là được."
Vì thế nên, nếu vòng đầu tiên nàng lái cũng coi như là ổn, nhưng bắt đầu vào vòng hai, đột nhiên Lý công tử lái song song với xe nàng, nàng lại luống cuống lên.
Ngả ngả nghiêng nghiêng rồi lại trình diễn một màn rồng rắn lên mây.
Lý công tử một bên nhanh chóng tránh nàng, một bên kéo cửa kính xe xuống, Nhất Văn cũng rất