Dương Tử An ngồi trên tầng mười sáu của công ty kiến trúc Dương Trình, nỗ lực khắc chế bản thân để đừng phải dập điện thoại ba mình, đối mặt với sự chất vấn của ba mình, anh gằn từng tiếng đáp đến cực kỳ đanh thép, "Tiêu Dương......!con bé là em gái con, mặc kệ con bé có mang họ Dương hay không, cả đời này con bé vẫn là em gái con."
Thông qua điện thoại, Dương Hoành Văn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói "Phế vật!" Sau liền ngắt máy.
Dương Tử An thở dài một tiếng ngồi dựa lưng vào ghế, dù cho tất cả mọi người trên thế giới không muốn đối xử tốt với Tiêu Dương, anh cũng không thể đối xử tệ với Tiêu Dương được.
Mượn chuyện lần trước Tiêu Dương bị bệnh kia mà nói, vợ sắp cưới vẫn luôn hỏi anh, tại sao lại phải đối xử với Tiêu Dương tốt đến thế?
Đúng vậy, vì lý do gì mà anh phải đối xử với Tiêu Dương tốt đến như vậy chứ?
Đơn giản là vì Tiêu Dương chính là biểu muội của mình?
Nhớ lúc trước, Tiêu Dương là một cô bé rất đáng yêu, bạn học cùng bạn bè Dương Tử An luôn hâm mộ anh có một đứa em gái xinh đẹp như một tiểu công chúa vậy.
Chính là đột nhiên có một ngày, cô cô anh qua đời.
Tiêu Dương bắt đầu trở nên trầm mặc, tươi cười cũng ít đi, thậm chí không lâu sau còn chơi chung với một đám con nhà giàu nữa.
Thật ra thì hư tình giả ý mà ba anh đối với Tiêu Dương, từ sớm anh đã biết, Tiêu Dương tin tưởng ba mình cùng mình như vậy, càng khiến cho tâm hồn anh thấy bất an thêm.
Anh cảm thấy Tiêu Dương rất đáng thương, mẹ mất rồi, ba cũng không quan tâm em ấy, chỉ có một mình ông ngoại thương em ấy, còn không thể thường xuyên gặp mặt, mà người cậu duy nhất đối xử tốt với em ấy cũng chỉ vì trải đường cho đứa con trai của ông.
Dương Tử An nghĩ, anh muốn dùng hết mọi khả năng của mình để đối xử tốt với Tiêu Dương, lấy điều này để bù lại cho thiếu thốn về mặt tình thân của Tiêu Dương, cũng là vì để cho sau này, có thể bù đắp cho sai lầm của ba mình.
Dương Tử An một mực yên lặng quan tâm Tiêu Dương, bảo vệ Tiêu Dương, ra mặt cho Tiêu Dương, những điều này, đều là những gì mà một người anh trai phải làm.
Không nghĩ tới, có một ngày, tất cả những điều này đều lật ngược trở lại.
Đó là mùa đông năm tư đại học của anh, người bạn gái quen trong trường đột nhiên có một ngày lại bước vào ký túc xá của anh, nói với anh, cô mang thai.
Dương Tử An lúc ấy liền choáng váng, anh chưa từng nghĩ đến sẽ kết hôn với cô ấy, bởi vì anh biết tương lai của mình đã được ba mình sắp đặt sẵn hết rồi, làm kiểu công việc gì, kết hôn cùng người nào, sống một cuộc sống như thế nào.
Đó là một chuyện ngoài ý muốn, anh cũng chỉ muốn chơi tới lúc tốt nghiệp rồi sẽ chia tay, không nghĩ tới lại chơi ra án mạng như vậy.
Cô gái khóc hỏi anh làm sao bây giờ.
Anh cũng muốn biết phải làm sao bây giờ.
Lúc ấy trong đầu anh loạn cực kỳ, chỉ là một lần lại một lần tự trách: "Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng làm tốt biện pháp an toàn rồi! Tại sao lại như vậy......"
Cô gái một mực chỉ biết khóc lóc, anh một mực chỉ biết hoang mang vô cùng.
Không người nào nghĩ ra được một biện pháp giải quyết gì cả, đồng thời cũng không người nào chú ý tới sự xuất hiện của Tiêu Dương khi đó.
Một người khóc hỏi làm sao bây giờ, một người vẻ mặt đau khổ hỏi tại sao.
Tiêu Dương không thể không cắt đứt cái đoạn hội thoại quỷ quái này, hỏi Dương Tử An: "Làm sao vậy?"
Dương Tử An bắt lấy tay Tiêu Dương như nắm được một cọng cỏ cứu mạng vậy, "Tiêu Dương, em nhất định phải giúp anh! Bằng không cho dù ông nội không mắng anh, ba anh cũng sẽ đánh chết anh!"
Sau khi nắm được đại khái câu chuyện, Tiêu Dương đòi lấy cái bóp tiền Dương Tử An.
"Để làm gì?"
"Em mang cô ấy đi bệnh viện." Tiêu Dương lấy hết tất cả tiền mặt trong bóp tiền của Dương Tử An, cộng thêm phần trong túi mình, đại khái là có khoảng ba ngàn[1], cô nghĩ chắc là đủ rồi.
[1] 3000 ndt ≥ 10 triệu vnd
Dương Tử An nhìn Tiêu Dương lôi kéo cô gái vẫn khóc sướt mướt như cũ kia đi ra cửa lớn của ký túc xá, lại đuổi theo mà hỏi: "Anh thì sao?"
"Anh có gì phải làm thì cứ đi làm, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, việc này cứ giao cho em xử lý, sắp đến giờ cơm chiều rồi, anh đi ăn trước đi, nếu ông ngoại có hỏi, anh nói em mượn tiền anh để ra ngoài chơi với bạn."
Dương Tử An nghe lời mà gật gật đầu, ngay chính bản thân anh một chút chủ ý cũng không có, Tiêu Dương nói như vậy, anh cũng chỉ biết làm làm như vậy.
Anh lúc ấy, còn rất trẻ, chưa gánh vác được những trọng trách như một người đàn ông.
Đêm hôm đó, đối với Tiêu Dương mà nói cũng là một đêm đầy bối rối.
Cô mang theo cô gái kia đến bệnh viện đăng ký, kiểm tra, xếp phòng giải phẫu, cô lớn đến như vậy, lần đầu tiên mới biết một sinh mệnh để đến được thế giới này khó khăn đến như thế nào, còn mất đi lại là một chuyện đơn giản đến cỡ nào.
Buổi tối hôm đó là một đêm tuyết lớn, một tiểu sinh mệnh ngay tại đêm tuyết này, tan biến vĩnh viễn.
Cô gái kia khóc đến ngất đi vài lần, từ trước tới nay Tiêu Dương chưa từng an ủi qua một ai, chỉ là đem toàn bộ số tiền còn lại nhét hết vào tay cô gái đó, dùng khẩu khí mà trước nay chưa từng dùng qua, nói: "Chia tay với anh ta đi, số tiền này cô cầm lấy trước, tôi biết là không đủ, ngày mai tôi sẽ mang thêm một ít nữa đến.
Cô cũng muốn thuận lợi tốt nghiệp không phải sao? Thế nên cứ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chuyện này cũng không cần nhắc lại với bất kỳ ai khác.
Về sau cô có cần thêm gì, chúng tôi sẽ giúp đỡ cô hết sức."
"Tôi biết......!Cho dù cô không nói, tôi cũng sẽ chia tay với anh ta.
Tôi cũng không muốn tiền của cô, hết thảy đều do tôi tình nguyện." Cô gái suy yếu nằm ở nơi đó, yên lặng chảy nước mắt.
Một người đàn ông, nếu chỉ biết hỏi "Tại sao", còn có gì đáng để cô lưu luyến?
Tiêu Dương ra khỏi bệnh viện, liên tục hồi tưởng lại biểu cảm quyết tuyệt của cô gái ấy, trong lòng cảm thấy kính nể, vì thế đi mua thêm rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng trở lại phòng bệnh thêm lần nữa.
Một khắc kia, Tiêu Dương quyết định phải nhớ kỹ dáng vẻ của cô gái này, nếu về sau cô gái ấy thật sự gặp phải khó khăn gì, cô nhất định sẽ thay biểu ca đi hỗ trợ hết sức.
Cô gái này quả thật là người trời sinh thích khóc, nốt ruồi lệ bên khóe mắt, tực hồ là vì hôm nay mà sinh.
Cô ấy vừa mất đi một đứa bé, đây là cái mà không gì có thể bù đắp được.
Tuy rằng bọn họ cũng đều biết, đứa bé này đến không đúng thời điểm.
Bọn họ đều còn chưa có sự chuẩn bị tốt, bọn họ đều còn rất trẻ tuổi......!
Sau lần đó, Dương Tử An thường xuyên hồi tưởng, nếu lúc đó Tiêu Dương không xuất hiện, anh phải làm sao mà xử lý chuyện này được đây? Nếu lúc đó Tiêu Dương không xuất hiện, chắc hẳn anh cũng không làm nên được trò trống gì, chỉ sẽ kéo dài, kéo dài tới khi mọi chuyện phát triển đến mức không thể xoay chuyển được nữa.
Bất luận anh có làm như thế nào, cho tới hôm nay đều đã tâm tồn dị hám[2], chỉ có thể trách khi đó mình không đủ trưởng thành.
Cũng là bắt đầu từ lúc ấy, bỗng nhiên anh cảm thấy, khi đối xử với Tiêu Dương tuổi mười bảy, đã không thể dùng ánh mắt như đối xử với một đứa trẻ được nữa.
[2] Tâm tồn dị hám: tiếc nuối trong lòng
Tiêu Dương dù ở thời điểm nào đi chăng nữa thì biểu hiện so với mình luôn trưởng thành cùng hiểu chuyện hơn hẳn.
Dương Hoành Văn thường nói, Dương Tử An, con so với Tiêu Dương, vừa sinh ra liền định sẵn là con đã thua ngay tại vạch xuất phát, lúc chọn vật đoán tương lai, cái con chọn là cây bút, cái con bé nắm là tiền.
Nhưng đó cũng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là con đã thua tại điểm khởi đầu, con phải nỗ lực khắc phục, nhưng đồng thời, con bé cũng đang nỗ lực, điều này đã định sẵn, con vĩnh viễn cũng đuổi không kịp bước chân của con bé.
Dương Tử An từ đó trở đi đã không nghĩ phải cùng Tiêu Dương tranh giành gì đó, thế nhưng Dương Hoành Văn luôn ép buộc anh, hết thảy những thứ này cũng đều không phải là thứ mà anh mong muốn.
Vì thế nên, Dương Hoành Văn có thể làm bất cứ chuyện gì