Suy nghĩ của tác giả:
Chúng ta không cách nào tùy vọng khi yêu, nhưng ít nhất chúng ta có thể tùy ngộ mà thả lỏng bản thân.
Khi mở lòng ra, bạn sẽ thấy rằng những gì bạn từ chối lúc ban đầu kia, cũng chưa hẳn là điều xấu, chính từ đó, bạn sẽ có những người bạn mới và những điều mới mẻ bước vào cuộc sống của bạn.
Sau đó, bạn có thể sẽ phát hiện ra rằng, bạn có thể yêu một người bạn mà nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ yêu.
Bạn không thể ép buộc chính mình đi yêu một ai đó, nhưng bạn sẽ thay đổi nhận thức của bạn với người đó đến khi bạn nhận ra điểm mạnh ở họ.
- --------------
Lúc Tống Nhiên ở trên báo đọc được trích đoạn này, mạnh mẽ bị tác động, mỗi một câu chữ như trực tiếp đánh vào lòng cô.
Những lời này, thật như đang viết lại chuyện xưa trước lúc cô gặp được Lâm Thanh Hủ vậy.
Ngày đó cô đứng xem pháo hoa một lúc với Lâm Thanh Hủ, cô nhìn sườn mặt của Lâm Thanh Hủ, khóe miệng vẫn mang ý cười như cũ, không biết sao, cô cũng bất giác mà cười theo.
Sau đó Vương Thiến Thiến lái xe đưa hai người các cô về đến trước cửa tiểu khu, sau đó Lâm Thanh Hủ còn tiễn cô về đến cửa nhà.
Trên đường về Lâm Thanh Hủ vẫn luôn muốn nắm tay cô, nhưng lại do do dự dự, mỗi lần vừa đụng tới một cái liền nhanh chóng rụt về.
Trực giác của cô cho thấy đây không phải là tính cách của Lâm Thanh Hủ, là bởi vì do đối mặt với mình hay sao, thế nên mới không giống với lúc trước?
Tống Nhiên xếp tờ báo lại, chuyên tâm ăn bữa sáng, hai ngày này số lượng tin nhắn cùng điện thoại của Lâm Thanh Hủ so với lúc trước tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn không hé một câu nhắc tới chuyện tình cảm của hai người.
Tống Nhiên biết, Lâm Thanh Hủ sợ, sợ bị mình từ chối, vì thế nên em ấy mới không đề cập đến, tuy cô không biết là phải làm thế nào mới xem như là đồng ý với Lâm Thanh Hủ, nhưng trước mắt mà nói, cô còn đang xem xét trong giai đoạn thử nghiệm chung đụng với Lâm Thanh Hủ mà thôi.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cho dù bên người đột nhiên có thêm một người nữa.
Tống Nhiên vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy Lâm Thanh Hủ đứng ngay ở kia, cô mới nhớ ra, tối hôm qua trước lúc ngủ, Lâm Thanh Hủ có hỏi qua cô hôm nay đi làm lúc mấy giờ.
Lâm Thanh Hủ rất tự nhiên đi đến bên người Tống Nhiên, rất tự nhiên đón lấy cái túi xách đeo lên vai mình.
Tống Nhiên xoay người liếc mắt một cái, may là ba mẹ cô không có thói quen đứng trên lan can tiễn con mình đi làm.
Lâm Thanh Hủ cười đến dị thường ngại ngùng, hỏi Tống Nhiên: "Tối hôm qua ngủ có ngon hay không?"
"Tạm được." Tống Nhiên nhìn con đường dẫn đến trạm xe nhìn đến không chớp mắt.
"Ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Tống Nhiên nói xong tạm dừng một chút, cô nghĩ, có lẽ Lâm Thanh Hủ là đang chờ một câu thăm hỏi lại, vì thế mới hỏi: "Còn em?"
Đúng thật, Lâm Thanh Hủ cười hì hì trả lời: "Chưa ăn."
Tống Nhiên sửng sốt, mặt không chút thay đổi nói một câu: "Chưa ăn sáng cũng có thể vui vẻ tới vậy?"
Lâm Thanh Hủ cũng sửng sốt, "Đúng vậy......!Chưa ăn sáng sao lại vui đến vậy nhỉ......"
Tống Nhiên xoay người không nhìn cô, cúi đầu lén lút nở nụ cười.
Lâm Thanh Hủ cứ thế mà lái sang chuyện khác, "Hôm nay chị mấy giờ xuống lớp?"
"Ba giờ rưỡi."
"À......" Lâm Thanh Hủ có chút thất vọng, vốn còn tính nếu là 5 giờ, mình còn có thể mượn cơ hội đấy đi N đại tìm Tống Nhiên cùng nhau đi ăn cơm chiều.
"Có điều đại khái là chị sẽ ở thư viện đến tối." Tống Nhiên đứng yên vị ở trạm giao thông, nhìn về hướng xe chạy tới.
"Em biết rồi." Lâm Thanh Hủ vẫn tiếp tục đứng cười ngây ngô tại chỗ.
"Lâm Thanh Hủ......"
"Dạ."
"Em nếu không đến nữa thì xe chạy đi mất."
"Hả?" Lâm Thanh Hủ vội vàng ngẩng đầu lên, thấy chiếc xe 21 đã dừng ngay trước mặt mình rồi, người xếp hàng phía trước không nhiều lắm, cô nhanh chóng đi theo Tống Nhiên tới trước cửa di động.
Trên đường đi, Lâm Thanh Hủ luôn nói chuyện quang quác quang quác, Tống Nhiên chỉ im lặng mà nghe, ngẫu nhiên cười cười, hoặc là gặp đoạn không hiểu cho lắm cũng hỏi hỏi theo.
Lâm Thanh Hủ vui tới không tả xiết được.
Khi xe buýt dừng ngay trạm Lâm Thanh Hủ phải xuống, cô liếc mắt nhìn cái bảng một cái, vẫn yên vị mà ngồi tại chỗ mình.
Tống Nhiên để ý cô nên thoáng nhìn một cái, hỏi cô: "Em cần xuống xe à?"
"Còn chưa tới mà." Lâm Thanh Hủ lắc đầu.
"Không phải trạm này?"
Nhị hóa lại lắc lắc đầu, mạnh miệng nói: "Không phải trạm này."
Tống Nhiên vẫn không biết địa chỉ cụ thế của công ty cô, cũng chưa hỏi qua cô, cô đoán chừng chắc cũng gần xung quanh khu vực N đại, nhưng mãi cho đến khi cách N đại chỉ còn hai trạm, Lâm Thanh Hủ vẫn chưa chịu xuống xe.
Cô đành phải hỏi thêm một lần nữa: "Sao em còn chưa xuống xe? Đã qua hết bao nhiêu trạm rồi?"
Lâm Thanh Hủ âm thầm chấp nhận chuyện chạy lố trạm rồi, nhưng vẫn ngây ngô cười nói: "Em xuống cùng với chị."
"Em khẳng định?"
"Dạ."
Tống Nhiên hết cách với cô rồi, nghĩ thầm là chắc chưa tới giờ làm của em ấy đâu nhỉ, cho dù em ấy có ngồi ngược lại chắc cũng còn kịp.
Sau khi xe buýt dừng ở trạm cuối là N đại, Lâm Thanh Hủ còn vô cùng xum xoe là đòi đưa Tống Nhiên tới trước cửa khu văn phòng.
Tống Nhiên nói: "Được rồi, chị đến nơi rồi, em về đi."
Lâm Thanh Hủ bất động, "Em nhìn chị lên lầu trước."
Tống Nhiên bất đắc dĩ," Được rồi, chị lên lầu, em cũng đi đi, chị sẽ không xoay người lại đâu."
Lâm Thanh Hủ cười gật đầu: "Đi đi."
Tống Nhiên chậm rãi đi vào khu lầu chính, lúc đi đến phân nửa lầu một, vô ý liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Lâm Thanh Hủ vẫn còn đứng tại chỗ, sau đó băng qua từng cánh cửa sổ, luôn có thể nhìn thấy cái thân ảnh cao gầy kia.
Cô đúng thật là không có xoay người lại, mà Lâm Thanh Hủ cũng không đi.
Cô không biết này có tính là đang yêu nhau hay không, hai người luyến quyến si mê, khó rời khó chia, bình thường xa nhau cũng phải một bước ba ngoảnh đầu này.
Lúc trước cô cảm thấy mấy trường hợp như thế thật buồn nôn, nhưng không biết tại sao, khi Lâm Thanh Hủ làm như vậy, cô không cảm thấy có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, ngược lại còn cảm thấy, có một người đưa mình đi làm, dọc đường đi đều bước cùng mình, kỳ thật cũng rất tốt.
Thẳng đến khi nhìn không thấy thân ảnh của Tống Nhiên nữa, Lâm Thanh Hủ mới giật mình mà nhìn nhìn đồng hồ, kết quả là......!Lâm Thanh Hủ vừa chạy vừa khóc.
Muộn mất rồi...!ồi...!ồi...!ồi...!ồi...!ồi...!ồi...!!
Yêu một người sẽ hạnh phúc hơn, hay được người khác yêu sẽ hạnh phúc hơn? Rất nhiều người sẽ cảm thấy được người khác yêu sẽ hạnh phúc hơn, bởi vì lúc bạn đau khổ đều có thể nương nhờ vào bờ vai của đối phương, lúc bạn gặp khó khăn người ấy sẽ tận lực mà đi giúp đỡ bạn.
Quan trọng nhất là, trong khi bạn đang hưởng thụ điều này, vẫn có thể không yêu người đó.
Nhưng trong thế giới của nhị hóa Lâm Thanh Hủ, cô cảm thấy yêu một người so với người được yêu càng thêm hạnh phúc hơn hẳn.
Nếu như người yêu của cô, không phải là người cô yêu, sẽ chỉ khiến cô cảm thấy càng thêm đau khổ.
Cô tình nguyện đi yêu người mà mình muốn được yêu nhất.
××××
Lúc Tiêu Dương mở căng mắt ra, liền nhìn thấy Lý công tử cùng Nhất Văn không biết