Tiêu Dương, Lâm Mộ Tình, Lý công tử, Hướng Nghiên, Vương Thiến Thiến, Nhất Văn, Tống Nhiên, Lâm Thanh Hủ.
Tiêu Dương gần đây ngoại trừ chuyện tình cảm, thì chuyện công việc cũng xem như thuận lợi.
Biểu ca vừa hết kỳ trăng mật cũng rất nhanh chóng liền quay lại với công việc, nhờ thế cô mới có nhiều thời gian hơn đi hẹn gặp Lâm Mộ Tình.
Có điều, Lâm Mộ Tình vẫn luôn từ chối không ngừng.
Ngay lúc này, lợi dụng cơ hội Hướng Nghiên cùng Vương Thiến Thiến mời khách, cuối cùng cũng để Tiêu Dương thức hiện được tâm nguyện cùng nhau ăn bữa cơm.
Trừ bỏ chuyện cảm kích sự mai mối của Lý công tử, Tiêu Dương cũng nói phải tài trợ cho Vương Thiến Thiến một bộ điện gia dụng.
Lúc đầu khi Vương Thiến Thiến nghe thấy Hướng Nghiên nói tới chuyện này, điều đầu tiên nảy ra trong đầu chính là đèn pin.
Mãi cho tới khi chuẩn bị hết mọi thứ chờ khách mời xuất hiện, Vương Thiến Thiến vẫn còn nhắc mãi cái vấn đề này với Hướng Nghiên.
"Tiêu Dương là Phó tổng một công ty lớn đến như vậy, đừng nói là sẽ thật sự đi tặng cái đèn pin bủn xỉn tới như thế đó chứ?" Vương Thiến Thiến hỏi.
Hướng Nghiên không thèm để ý tới cô.
Vương Thiến Thiến lại nói thầm: "Vật dụng trong nhà cần mua cũng có gần đủ hết cả rồi, chị nói Tiêu tổng có thể tặng gì được nữa chứ? Có cần em xuống lầu đón người hay không?"
Chuông cửa vang lên.
Hướng Nghiên xem thường liếc nhìn Vương Thiến Thiến một cái, nói: "Nhanh đi mở cửa đi."
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Tiêu Dương cùng Lý công tử, còn có cả Nhất Văn nữa, đủ cả ba người, sau khi Vương Thiến Thiến mời cả ba vào nhà, liền nhìn ra phía sau lưng của Tiêu Dương, cái gì cũng không có.
"Bộ Đồ Điện Gia Dụng đâu?"
Tiêu Dương nháy mắt qua cho Nhất Văn, Nhất Văn liền cười cười từ trong túi lấy cái đèn pin ra.
Lý công tử nhìn cái biểu cảm cứng đơ của Vương Thiến Thiến, cũng rất kiên nhẫn mà giải thích, nói: "Đây là nhập khẩu từ Đức, có rất nhiều chức năng......![lược bỏ nội dung giải thích các chức năng], cô nhìn xem ban công nhà cô lớn như vậy, mùa hè hai người ở đó trải thảm, ngắm sao ngắm trăng gì gì đó, cũng có lúc phải dùng tới cái này."
"......" Vương Thiến Thiến nói không thành lời mất rồi.
"Không vui sao?" Lý công tử hỏi.
"Không......" Trong tay Vương Thiến Thiến cầm cái đèn pin, nhất thời cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Tôi đây là cố ý dựa theo lối tư duy của cô mà tự vấn để đưa ra kết luận đó." Tiêu Dương với vẻ mặt vô tội.
Vương Thiến Thiến tủi thân mà xoay người về phía Hướng Nghiên, ba người sau lưng đã muốn cười ầm lên mất rồi.
Hướng Nghiên đành phải xoa xoa cái mặt bánh bao của Vương Thiến Thiến, nói: "Được rồi! không đùa em nữa.
Có nhớ lần trước khi mua ti vi dùng tấm thẻ trả trước kia hay không? Là Tiêu tổng tặng đó."
Vương Thiến Thiến liền giật mình ngay lập tức, lại lộ ra khuôn mặt tươi cười nói với Tiêu Dương: "Tiêu tổng, công ty cô còn thiếu người không? Cô xem thử coi tôi có được hay không?"
Tiêu Dương lắc đầu cười cười: "Tôi luôn rất không khuyến khích tình yêu chốn công sở đó."
Một lúc sau, ba người khác cũng đến.
Lâm Thanh Hủ thần thái sáng láng nắm tay Tống Nhiên đi phía trước, Lâm Mộ Tình tay xách nách mang như cu li mà đi theo sau.
Lâm Mộ Tình không ngờ là, tất cả đều do phép khích tướng của Lý công tử.
Vì chứng tỏ bản thân mình có thể buông tay Tiêu Dương, nàng phải tham dự buổi tiệc ngày hôm nay.
Không phải đã nói sau khi chia tay vẫn làm bạn hay sao, chỉ cần muốn làm, có gì mà làm không được cơ chứ, nàng chính là an ủi cùng thuyết phục bản thân bằng những lời lẽ này.
Lâm Mộ Tình cười nhẹ với Tiêu Dương như chào hỏi, thật ra cơ bản là không dám nhìn vào Tiêu Dương.
Tất cả mọi thứ nhìn qua như rất vô cùng tự nhiên vẫy, tựa như hai người các nàng thật sự chỉ là bạn bè bình thường với nhau mà thôi.
Vương Thiến Thiến vội vàng tiếp đón mọi người, Hướng Nghiên cùng Tống Nhiên ở nhà bếp chuẩn bị bữa cơm.
Dựa theo phong tục của người dân thành phố, chuyển nhà nhất định phải liệu đáy nồi, cái gì gọi là liệu đáy nồi à? Chính là bạn bè thân thiết cùng nhau tụ hợp lại ăn một bữa thật no nê, cầu chúc vui vẻ cùng hạnh phúc.
Hôm nay ăn lẩu, sáng sớm Hướng Nghiên đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, Nhất Văn lại mang rượu đến, lúc Tống Nhiên đến còn mang theo rất nhiều hoa quả cùng nước ép trái cây.
Hướng Nghiên lắc lắc đầu: "Nhiều món như vậy thì làm sao mà ăn hết được?"
"Giờ mới là giữa trưa, ăn không hết tối ăn tiếp." Tống Nhiên mang vẻ mặt rất thản nhiên mà rửa rau củ.
Hướng Nghiên đành phải gọi Vương Thiến Thiến: "Thiến Thiến, mau vào đây giúp với."
Kết quả là người đi vào lại là Lâm Mộ Tình.
"Lâm lão sư, ôi trời, sao em lại vào cả đây luôn chứ, Vương Thiến Thiến tên quỷ lười này." Hướng Nghiên một bên trách móc Vương Thiến Thiến một bên nhận lấy vật gì đó trên tay Lâm Mộ Tình đặt cạnh bồn nước.
Đó là chai nước ép trái cây hiệu Huiyuan[2] khi nãy Lâm Thanh Hủ vừa nhét vào tay nàng, bởi vì sợ Lâm Mộ Tình sẽ ngại khi đối mặt với Tiêu Dương, Lâm Thanh Hủ tự cho rằng bản thân thật thông minh khi kéo Lâm Mộ Tình vào nhà bếp.
Vì thế nên, thật ra thì, Vương Thiến Thiến cực kỳ vô tội trong chuyện này.
Lâm Mộ Tình cười cười, nói: "Thanh Hủ muốn uống nước ép trái cây, em vào lấy cái ly, hai chị có cần em giúp gì hay không?"
Hướng Nghiên định nói không cần, bất chợt nghĩ lại, là bạn bè, chị cũng nên khuyên Lâm Mộ Tình vài câu.
Tống Nhiên đúng lúc lại chen vào một câu: "Mặc kệ em ấy đi, cơm còn chưa ăn, uống nước trái cây cái gì chứ, cứ để em ấy nhịn đi."
"Dạ......" Lâm Mộ Tình cười thầm trong bụng, từ khi nhị hóa ở cùng với Tống lão sư, rất nhiều thói hư tật xấu đều bị chị ấy uốn tới thẳng tắp hết rồi.
"Lâm lão sư......" Hướng Nghiên gọi nàng.
"Dạ? Học tỷ, chị gọi tên em trực tiếp là được."
"Mộ Tình......!đến giúp chị rửa rau đi."
"Dạ, em đi rửa tay trước."
Lúc Lâm Mộ Tình vào nhà vệ sinh rửa tay, đi ngang qua phòng khách, đoán được trước là sẽ bắt gặp được ánh mắt của Tiêu Dương.
Nàng dùng dư quang nhìn lướt qua một cái, Tiêu Dương hôm nay lại mặc váy ngắn, không chỉ cái váy ngắn, phần ngực lại còn hở sâu đến như vậy, nàng cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt.
Vương Thiến Thiến không biết nhận được ích lợi gì từ Tiêu Dương, giống như đang cố ý nói cho Lâm Mộ Tình nghe vậy, đặc biệt khoa trương nhấn mạnh hôm nay Tiêu Dương ăn mặc đẹp đến thế nào thế nào, cỡ nào cỡ nào dụ người suy nghĩ miên man trong đầu các kiểu.
Lâm Mộ Tình xoay người một cái, làm bộ như không nghe thấy gì cả, Tiêu Dương như thế nào, cũng không còn quan hệ gì với nàng nữa.
Trận đầu thất bại, Tiêu Dương có chút nản lòng.
Cho dù Lâm Mộ Tình thật sự liếc mắt nhìn cô dù chỉ một lần thôi cũng được mà! Một lần thôi!
Lại quay trở vào nhà bếp, Hướng Nghiên cùng Tống Nhiên lại rất hoan nghênh nàng gia nhập vào, sau đó hai người một trái một phải kẹp nàng vào giữa, Lâm Mộ Tình cũng không suy nghĩ nhiều, bắt tay vào rửa rau củ.
"Sự gặp gỡ giữa người với người thật là một chuyện rất huyền diệu nhỉ." Bỗng nhiên Tống Nhiên cảm thán lên một câu như vậy.
Lâm Mộ Tình gật gật đầu: "Ừ."
"Đúng đó, tựa như chị với Vương Thiến Thiến vậy, tách ra bốn năm không ngờ vẫn có thể quay lại với nhau, bây giờ nhớ lại cũng cảm thật thật không thể nào tin được." Hướng Nghiên nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Radar hóng chuyện trong bụng Lâm Mộ Tình lại bắt đầu rục rịch, thuận miệng hỏi: "Hai người các chị thế