Mùa đông qua đi, một mùa xuân mới lại khoan thai kéo đến.
Tiêu Dương kết thúc một ngày làm việc, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, sau khi bình tĩnh lại rồi mới đột nhiên nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của cô.
Thế nhưng năm nay Lâm Mộ Tình không thể cùng ăn mừng với cô được nữa, cũng không thể tặng quà cho cô được.
Theo bản năng, cô liền chạm nhẹ vào chiếc bông tai bên tai trái của mình, cuộc sống không có Lâm Mộ Tình, chỉ có chiếc bông tai này bầu bạn cùng cô.
Ngoài cửa sổ có từng đợt pháo hoa nở rộ, lại là khoảng thời gian bắt đầu bước vào một năm mới, mặc dù thành phố này không có tuyết rơi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người trong không khí lễ hội này.
Chỉ có người sinh ra ở phương bắc, mới có thể sống một cuộc sống như vậy, bỏ lỡ ngày tuyết của quê hương họ, và một ai đó trong những ngày tuyết này.
Lý công tử cùng Nhất Văn đã gọi điện đến hỏi thăm từ sớm, ba cùng biểu ca cũng có gửi quà đến, chỉ còn thiếu mỗi Lâm Mộ Tình.
Thật ra thì trong mấy tháng qua, không phải là Tiêu Dương không nhớ Lâm Mộ Tình, thế nhưng cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, cô hy vọng có một ngày, khi mình đứng trước mặt Lâm Mộ Tình thêm lần nữa, vẫn là con người ngày trước, không phải một Tiêu Dương yếu đuối, một kẻ cần sự giúp đỡ.
Khoảng thời gian nửa năm nay, trên người Tiêu Dương xảy ra rất nhiều biến cố.
Từ trên đỉnh núi rơi thẳng xuống vực sâu, lại từ trong lối mòn tìm lại ánh sáng hy vọng.
Dập dềnh không ngừng.
Ông ngoại qua đời là chuyện khiến cô cảm thấy đau lòng nhất, mặc dù biết rằng người lớn tuổi rồi cũng sẽ có một ngày này, nhưng chưa từng nghĩ tới loại chuyện này sẽ xảy ra ngay trong chính người thân của mình.
Phần di sản ông ngoại để lại cho cô, mặc dù không có Dương Trình, nhưng đó cũng là một khoảng không nhỏ.
Ban đầu cô không đến nhận, bởi vì cảm thấy phần tiền này đối với cô mà nói cũng không có tác dụng gì.
Không thể mua được khoảng thời gian đã mất cùng sinh mạng của một người.
Không thể đổi được một người yêu mình.
Đó là những ngày hỗn độn mà cô đã trải qua.
Vùng vẫy vô vọng để tìm một lối thoát cho bản thân mình.
Thẳng đến khi trời cao cho cô tìm thấy một tia hy vọng, cô mới bằng lòng nhận lấy phần tài sản ông ngoại để lại cho mình.
Bởi vì ai cũng nói, tiền tài không thể mua lại những khoảng thời gian trong quá khứ, thế nhưng có thể giúp chúng ta thay đổi hiện tại, thậm chí là cả tương lai.
Ngày sinh nhật luôn đặc biệt khiến ta thêm đa sầu đa cảm.
Những chuyện bình thường không để ý đến, thường sẽ lại càng thêm mẫn cảm hơn trong những ngày này.
Ví dụ như, Tiêu Dương bây giờ, sẽ đặc biệt để tâm tới chuyện liệu Lâm Mộ Tình có gọi điện đến chúc mừng sinh nhật cô hay không.
Cô chờ, và chờ, đợi, rồi đợi, đợi đến khi cả nhóm đồng nghiệp gọi điện thoại lên thúc giục cô mau xuống lầu, vẫn không đợi được một cú điện thoại từ Lâm Mộ Tình.
Cô nghĩ, có lẽ là, Lâm Mộ Tình đã quên mất rồi.
Cô đứng lên mặc áo khoác vào, nghe được tiếng tin nhắn từ di động cũng không lập tức nhìn xuống, đợi đến lúc mặc xong áo khoát mới cầm lên, liền sung sướng phát hiện, thế mà lại là tin nhắn từ Lâm Mộ Tình gửi đến.
Mặc dù chỉ có một câu sinh nhật vui vẻ, nhưng cũng đủ khiến cô vui vẻ một hồi lâu.
Cô ngồi trở lại xuống ghế, định trả lời một câu Cảm ơn, lại cảm thấy hơi xa lạ, cô liền khẩn trương gọi qua, lúc chờ máy, ngay cả nhịp tim của bản thân mình cũng nghe đến vô cùng rõ ràng, thế nhưng sau khi cuộc gọi được chuyển máy, cô lại không biết nên nói những gì mới được.
Thẳng đến khi giọng nói đã lâu không nghe kia truyền tới, mới khiến cô cảm thấy thư thái.
"Tiêu Dương? Ừm......!sinh nhật vui vẻ." Rất hiển nhiên, Lâm Mộ Tình thấy có chút không thể ngờ được.
"Cảm ơn." Tiêu Dương cố gắng điểu chỉnh cho giọng nói của bản thân đừng quá khẩn trương cùng run run.
Lâm Mộ Tình cũng không biết nên nói gì tiếp sau đó, Tiêu Dương cũng không biết nên nói cái gì, hai người cứ như vậy mà giữ chặt điện thoại, nghe từng tiếng truyền tải, cùng tiếng hít thở nhẹ đến tưởng chừng như không thể nghe thấy được kia.
Cửa văn phòng bị gõ lên, Tiêu Dương còn chưa kịp nói chuyện, người bên ngoài đã đẩy cửa đi vào, bởi vì có quan hệ thân thiết với Tiêu Dương, nên cũng không cần phải để ý đến những lễ tiết này.
"Tiêu Dương, còn chưa xong à? Mọi người đều đang đợi em ra đó."
Tiêu Dương ngửa đầu trả lời: "Chờ một chút ra ngay."
Một giọng nữ dễ nghe thông qua điện thoại truyền vào tai Lâm Mộ Tình, không hiểu sao nàng có chút nhói đau, lại miễn cưỡng cười cười, nói: "Dương còn có việc sao? Đi lo việc của Dương đi, em không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn nói một tiếng sinh nhật vui vẻ." Trong lúc bối rối, thậm chí nàng đã quên mất cú điện thoại này, là do Tiêu Dương gọi đến cho mình.
"Được.
Vậy......!hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại......"
Hai người không hẹn mà trong giọng nói đều cùng lộ ra nét ưu thương nhè nhẹ.
Cô gái đột nhiên đi vào này, nhìn thấy dáng vẻ kia của Tiêu Dương, không khỏi hỏi thăm: "Là chị đi vào không đúng lúc phải không?"
Tiêu Dương mỉm cười lắc lắc đầu, nhìn cô gái đối diện, nói: "Không đâu, chị vào rất đúng lúc.
Em vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt cùng em ấy, đang rơi vào cục diện bế tắc, may mắn có chị đi vào."
"Thật sự?"
"Em khi nào thì lừa chị cơ chứ?"
"Được rồi, như vậy lòng chị cũng dễ chịu hơn." Cô gái ấy nở nụ cười, mặt mày cong cong lên như trăng lưỡi liềm, phối hợp với một nốt ruồi lệ nhỏ như hạt vừng ngay khóe mắt phải, càng làm nổi bật lên ngũ quan tinh xảo.
"Cảm ơn chị, Tần Song."
"Là bởi vì chị xông vào giải cứu em?" Đôi mắt của Tần Song lại cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Tiêu Dương nhẹ nhàng lắc đầu, "Cảm ơn chị ở thời điểm khó khăn nhất đã giúp em nhìn thấy được hy vọng.
Em vẫn từng nghĩ một ngày nào đó phải giúp chị làm một điều gì đó, thật không nghĩ tới cuối cùng lại là chị giúp ngược lại em......"
Hàng lông mày của Tần Song lại thêm cong hơn, cười cười, nói: "Lúc trước em đã giúp chị một lần, ít nhất là đã giúp chị nhìn thấy rõ người đàn ông mà chị từng yêu kia.
Hơn nữa lúc này đây chị giúp em, cũng là xuất phát từ góc độ lợi ích, em cơ bản không cần phải cảm ơn chị.
Có điều, may mắn là, ngoại trừ củng cố quan hệ lợi ích, chúng ta trở thành bạn bè cũng là một chuyện rất đáng vui mừng."
"Biểu ca anh ấy......!vẫn rất áy náy, đối với chuyện kia."
"Bỏ đi, đã qua hết rồi." Tần Song vẫn như cũ, cười đến xán lạn.
Tiêu Dương nghĩ, Tần Song nói đến không thèm quan tâm như vậy, tức là đã buông xuống được rồi, thực khiến người khác ngưỡng mộ.
Còn Tiêu Dương, như thế nào cũng không buông tay Lâm Mộ Tình được.
Tiêu Dương thở dài, từ từ đi ra ngoài văn phòng.
"Tại sao sinh nhật lại mang một khuôn mặt không vui như vậy chứ? Nhớ cô ấy? Sao không quay về nhìn thử xem cô ấy như thế nào?" Tần Song hỏi.
Tiêu Dương chỉ lắc lắc đầu.
Tần Song nói thêm: "Đừng như vậy, hôm nay không phải chỉ chúc mừng sinh nhật cho em, mà còn là ăn mừng cho cố gắng bấy lâu nay của em cùng tất cả mọi người để đổi