Lâm Mộ Hân sinh một bé gái.
An Gia Minh mừng đến chết đi sống lại.
Ai ai cũng nói con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ, mấy năm nay càng nhiều người thích có con gái hơn cả con trai.
Lúc Lâm Mộ Tình đi vào bệnh viện, liền thấy An Gia Minh đang nắm lấy tay chị mình, ánh mắt tràn đầy tình yêu, mừng đến nỗi miệng cũng không khép lại được.
"Đến đây." Lâm mẹ thấy nàng đầu tiên.
"Dạ, sao nhanh đến vậy ạ? Không phải lúc sáng còn nói định vào bệnh viện nằm chờ sinh hay sao?"
"Chuyện sinh đẻ mà, nào có ai đoán chuẩn đến như vậy được, chờ tới lúc con sinh đi rồi biết." Lâm mẹ lải nhải không ngừng đến lúc bước vào phòng bệnh.
"......"
"Tình Tình, mau đi thăm chị em đi, công thần lớn của nhà chúng ta đó." An Gia Minh cười đến đắc ý vô cùng, hoàn toàn mất đi cái vẻ trưởng thành cơ trí của người đàn ông như bình thường, bây giờ ngồi ở đằng kia, nhìn ý hệt một đứa trẻ đầy hăm hở.
Lâm Mộ Tình trò chuyện một lát với chị mình cùng anh rể, y tá liền ôm đứa bé vào, kết quả kiểm tra của cô bé rất bình thường, còn đang nhắm mắt ngủ say sưa.
Lâm Mộ Tình cẩn thận đón lấy đứa bé, vội vàng đặt vào lòng chị mình, đứa nhỏ mới sinh nhỏ nhắn quá cỡ, nàng sợ không cẩn thận sẽ làm đứa bé bị thương mất.
Nhìn thấy hình ảnh một nhà ba người vui cười hạnh phúc, Lâm Mộ Tình nghĩ, cuộc sống đúng là kỳ tích.
Hai người yêu nhau, dùng cốt nhục của họ để kéo dài thêm phần tình yêu này, phần tình yêu đó từ nay về sau, sẽ không ngừng sinh sôi nảy nở.
Lâm Mộ Tình ngồi ở bên giường cẩn thận sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, cảm giác thích thú khó nói hết thành lời được.
Bởi vì nàng đã lựa chọn đi trên con đường này, thế nên nàng cảm thấy, kiếp này sẽ vô duyên với trẻ con.
Lúc trước nàng cũng không mấy hứng thú lắm với trẻ con, nhưng hôm nay nhìn thấy một đứa bé như vậy, liền như kéo giữ lấy tình thương của mẹ trực trào trong đáy lòng mình bộc lộ hết ra ngoài.
"Bây giờ cảm thấy có con rất tốt phải không?" Bỗng nhiên Lâm Mộ Hân lên tiếng.
Lâm Mộ Tình gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, "Bé con đúng là rất dễ thương, cùng lắm là em chỉ thích ngắm nhìn con của người khác mà thôi, còn tự sinh thì phiền chết mất, bản thân em vẫn có lớn gì đâu."
"Em đó......" Lâm Mộ Hân cười cười bất đắc dĩ, làm sao mà chị không biết em gái mình đang nhắc tới chuyện gì chứ.
Dù cho mọi người có ngăn cản thế nào đi chăng nữa, chỉ cần đó là chuyện mà nàng đã hạ quyết tâm, thì không ai khuyên được mà.
Chuyện chia tay giữa nàng cùng Tiêu Dương khi đó, không phải là bởi vì có ai nói lời trách cứ gì đó, mà chính là do nàng muốn chia tay.
Ngược lại, nếu bây giờ nàng muốn quay lại với Tiêu Dương, cũng tuyệt đối không ai có thể đủ sức ngăn cản được.
Lâm Mộ Tình chơi đùa với đứa bé một lúc, bỗng nhiên nhớ tới Tiêu Dương còn bị mình nhốt ở trong xe, chờ lâu đến như vậy, chắc Tiêu Dương phải sốt ruột lắm rồi đây? Nàng ra vẻ như vô ý nhìn nhìn vào đồng hồ trên tay, đã qua mười phút rồi, có khi nào Tiêu Dương chờ đến ngủ gục hay không, hay là thiếu kiên nhẫn đến bỏ đi đây? Thế nhưng Tiêu Dương đã đồng ý là chờ nàng rồi cơ mà.
Lâm Mộ Hân nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Em còn có việc gấp?"
"A? Không......!không có."
"Là có người đang chờ em ở bên ngoài?"
"Chuyện này......!dạ."
"Sao không mời người ta lên cùng luôn? Nhìn cái cách em nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, để người ta chờ lâu như vậy sao được chứ."
"Để cô ấy chờ trong xe rồi......"
An Gia Minh đang ngồi bên cửa sổ, nghe thấy Lâm Mộ Tình nói như vậy, liền hiếu kỳ mà kéo kéo cái rèm cửa rồi nhìn ra ngoài, sau đó ngạc nhiên nói một câu: "Đó không phải là Tiêu tổng sao? Cô ấy đến cùng em à? Sao em không mời cô ấy lên đây luôn?"
"Em......!em......" Lâm Mộ Tình em......!em...... cả ngày trời cũng không tìm ra một lý do.
"Gia Minh, anh gọi Tiêu Dương lên đây đi." Lâm Mộ Hân nói.
Lâm Mộ Tình thì lại càng không dám lên tiếng, hai người này hoàn toàn không chút quan tâm hay sao? Chẳng lẽ chỉ có bản thân mình còn đặt nặng trong lòng à?
Đợi đến khi An Gia Minh đi ra ngoài, Lâm Mộ Tình mới cẩn thận hỏi: "Tỷ......" Nàng nói xong còn lén lút nhìn biểu cảm cùng vị trí vết thương.
Rất sợ chị gái mình trong lúc kích động sẽ đụng đến vết thương đó.
"Có chuyện cần nói thì nói đi, chị là chị ruột của em, chẳng lẽ còn không biết em muốn cái gì hay sao?" Lâm Mộ Hân lấy tay vuốt vuốt tóc nàng, dường như muốn dựa vào hành động này để giảm bớt lo lắng trong lòng nàng đi vậy.
"Tỷ......!Tiêu Dương......!cùng em......!chị nghe một xíu là được, trăm ngàn lần đừng kích động đó."
"Ừ, được." Lâm Mộ Hân cố ý nén cười, bởi vì mặc dù chỉ là cười, nhưng nếu không cẩn thận sẽ đụng phải vào miệng vết thương ngay.
Thừa lúc Tiêu Dương còn chưa vào, cũng thừa lúc trong phòng chỉ có tỷ tỷ cùng bé con này nghe được, Lâm Mộ Tình mới đem hết toàn bộ nhưng lời nói chôn trong lòng nói ra.
Nàng nói: "Em sẽ không chia tay với Tiêu Dương.
Nếu đã chiếm được rồi lại mất đi, vậy thì em thà không có được nó ngay từ đầu, thế nhưng nếu em đã có được cơ hội cầm trên tay, thì em nhất định sẽ không buông xuống.
Mặc dù trước đó em cũng hồ đồ mà từ chối cô ấy, thế nhưng chị cũng biết em đã trải qua những ngày tháng như thế nào rồi.
Người ta luôn nói, trên đời này mất một người thì có làm sao đâu chứ, thế nhưng, tỷ, em mất đi Tiêu Dương liền hoàn toàn không sống trọn vẹn như chính con người mình được.
Dù cho không có được sự chúc phúc từ chị đi chăng nữa, em cũng muốn được ở cùng với Tiêu Dương."
Sắc mặt của Lâm Mộ Hân không chút thay đổi.
Lâm Mộ Tình nghĩ mình đã làm chị ấy tức giận rồi, vội vàng lên tiếng: "Tỷ, chị đừng giận nha, xem như chị nói em ngu ngốc cũng được, chị ngàn vạn lần đừng nên tức giận nha."
Cuối cùng Lâm Mộ Hân nhận không được nở nụ cười, "Con bé ngốc, chị sao lại không chúc phúc em được cơ chứ? Em nghĩ đi, sao chị phải nhờ anh rể em gọi Tiêu Dương lên chứ?"
Lâm Mộ Tình sửng sốt nửa ngày mới chợt phản ứng.
Cuối cùng mới nở nụ cười ngốc nghếch.
Bệnh ngu ngốc đúng là sẽ lây mà, nàng liền gán cái tội danh này lên cái người ở mười kilometre xa xa đang hắt xì hơi – Lâm Thanh Hủ kia.
Lúc Tiêu Dương vào, Lâm Mộ Tình có vẻ có chút câu nệ, đến lúc này nàng vẫn chưa dám tin rằng là tỷ tỷ sẽ không ngăn cản hai người.
Tiêu Dương cũng như Lâm Mộ Hân vậy, đã sớm buông bỏ rồi, đã sớm đi đối mặt với nó, cho nên căn bản là không có gì phải ngại ngùng như trong tưởng tượng của Lâm Mộ Tình vậy.
Cô tin tưởng, sự gặp gỡ giữa người với người đều là duyên phận lẫn nhau.
Là đã định sẵn từ trước.
Tình yêu cũng thế.
Có vài người, sự gặp gỡ ngỡ như một đợt pháo hoa, lấy cùng một tốc độ bùng cháy và cùng một tốc độ tiêu biến.
Có vài người, sự gặp gỡ ngỡ như từng giọt nước chảy dài vậy, càng yêu, càng cảm thấy ngắn.
Càng đợi, càng cảm thấy đợi mãi vẫn không đủ.
Đối với Tiêu Dương mà nói, Lâm Mộ Tình chính là kiểu người yêu như vậy
"Chúc mừng chị." Cô cười cười nói với Lâm Mộ Hân.
Mà Lâm Mộ Hân lúc này cũng rất bình thản nhận lấy lời chúc phúc từ cô, còn nói: "Cảm ơn."
Bầu không khí hài hòa đến lạ kỳ, Lâm Mộ Tình vui đến mức suýt nữa liền khóc ra nước mắt.
Mãi cho đến khi rời khỏi