Mây rơi lơ lửng đón ánh nắng hồng của buổi trời chiều êm ả, quang cảnh lướt qua tầm mắt tinh túy của thiếu niên áo trắng.
Khởi Niên dang tay ôm lấy ngọn gió trong lành, viền mắt tô đậm điểm sáng tinh tú ở võng mạc.
Nụ cười ngây ngô đọng trên khóe môi, Khởi Niên đua cùng âm thanh đường phố phát giọng nói:
Xích Thố(*) béo khỏe quá nha, không uổng công trẫm trọng dụng ngươi.
Trẫm vô cùng hài lòng.
Thăng chức! Trẫm phong ngươi chức Vạn Mã tướng quân, thống lĩnh mười vạn kỵ binh bình định biên cương.
(*): Xích Thố là tên con chiến mã nổi tiếng của Quan Vũ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Nguyễn Thời Duy cố định tâm trí rằng đằng sau yên xe hắn không có một bóng người nào cả.
Tất cả lời nói lọt vào tai xem như ma cỏ quần loạn chọc phá loài người.
Khởi Niên nắm tay vào khung yên xe đạp, chân dài cong một khoảng cách mặt đường đung đưa qua lại, vai diễn hòa vào con người cậu làm một, vui vẻ nói tiếp:
Còn có ban cho Duy khanh soái ấn, ngươi phải giữ thật kĩ, tai mắt xung quanh nhiều vô số kể, cố gắng cảnh giác phòng bị trong mọi trường hợp có nguy cơ.
Gian tế ẩn mình vô cùng bá đạo ngươi không thể lơ là.
Cảm giác bên vai có một lực ấn nhẹ, Khởi Niên giật mình nhìn kẻ quấy rối.
Tiếng bô xe lên tone đè nặng màng nhĩ.
Một con xe xanh ngọc(*) xinh xắn vượt quãng đường ngập mùi khói bụi đuổi theo đuôi xe Thời Duy dần tiến lên khiêu khích cả Khởi Niên.
Con cub 50 và con xe đạp leo núi vững vàng song song.
Cub 50 xanh ngọc:
Xích Thố sao có thể sánh bằng cub cưng của bổn tọa.
Con xe ngươi ngồi qua thời rồi.
Chậc! Xanh cưng của bổn tọa ngon cơm hơn nhiều.
Lê Thái Minh Dực bóp kèn cách nhịp.
Nguyễn Thời Duy cảm giác lưng bị vật nhọn vướng vào, không cần quay đầu nhờ kỹ năng phán đoán đủ tiêu chí vạch trần tội phạm.
Đoán được kết quả cũng chẳng có cảm giác thành tụ gì cho cam.
Khởi Niên khự mảnh móng tay vướng chỉ áo Thời Duy, cậu thu cảm xúc, mặt mày lạnh tanh lẩm bẩm: Cụt móng rồi, trẫm để móng tận một nghìn sáu trăm năm qua, không ngờ khí chất tạo ngầu bị hủy trong vòng giây lát, hối tiếc thật.
Nguyễn Thời Duy xem bản thân không tồn tại, hắn vốn bị điếc mới đúng chứ, tai không nghe, đầu không nhức.
Lê Thái Minh Dực lách xe vào gần hơn, hào hứng gia nhập câu chuyện: Thần mạo muội xin hỏi bệ hạ mang thuộc tính loài nào mà có móng?
Gió xẹt qua tai, Khởi Niên khép hai bàn tay dựng lên đầu chặn làn tóc rối, hai bàn tay ngoe ngẩy, hai cái răng thỏ nhỏ phô bày sau cánh môi hồng nhuận, cười đầy kiêu căng nói:
Trẫm ấy hả, có thuộc tính nào xứng tầm với trẫm không?" Còn không quên kết hợp động tác tay làm sinh động lời nói, cậu giơ ngón tay lên, cười nói tiếp: "Có một, thuộc tính xứng với trẫm nhất.
Tôn vinh địa vị trẫm, loài ấy nhờ có cái bổn phận đó nở mày nở mặt.
Móng trẫm sắc bén có thể doạ chết con mồi, là chúa tể sơn lâm, đứng giữa ranh giới họ hàng hai bên đại miêu và chi báo.
Đoán ra chưa? Đó chính là....!Sư tử."
Nếu ở đây mà có bộ đồ Ninja Nguyễn Thời Duy sẽ trùm lên người ngay mà không cần suy nghĩ đắn đo.
Một cậu bé phấn khích chỉa ngón tay vào Khởi Niên nói: "Mẹ ơi, anh đó cũng là fan trung thành của Lion King (Vua sư tử) kìa mẹ, ảnh còn cosplay sư tử, đỉnh cao quá mẹ ơi."
Người mẹ nắm bàn tay quậy quọ của cậu bé, không cho cậu xoay người, lời lẽ đanh thép: "Con ngồi yên té bây giờ, khi không đi ngưỡng mộ đứa đầu óc không bình thường."
Thanh quản bị nghẹn một cục khó chịu, Khởi Niên im thin thít, hai tay đặt trên đầu mô phỏng tai sư tử buông thỏng xuống theo cảm xúc tuột lùi.
Nguyễn Thời Duy đạp xe chậm lại, hắn không biết an ủi, hơi thở phả vào không khí nặng trĩu hơn bình thường.
Cho đến khi hắn nghe thấy giọng điệu tác oái bên tai: "Hứ, còn dám mắng mỏ