Giờ ra chơi kéo dài khoảng hai mươi phút, hầu như học sinh đều đi hết rồi, chia nhau bày trận ở từng khu vực.
Lứa chị em bạn dì thì tập trung ở căn tin còn tụi anh em chí cốt dồn về nhà thi đấu thiếu điều chia ranh giới Hán Sở* giành địa bàn.
(*)Trong thời kỳ này, các vị vương từ các đất khác nhau ở Trung Hoa đã xuất hiện sau sự sụp đổ của nhà Tần và tạo nên hai phái kình địch nhau rõ rệt.
Một bên do Lưu Bang, vốn có tước phong là Hán vương, lãnh đạo; còn bên kia do Hạng Vũ, tự xưng Tây Sở bá vương, thống lĩnh.
Ngoài ra còn có một số đạo quân riêng rẽ do một vài vị vương khác có địa vị thấp hơn, hoặc các đạo nghĩa quân độc lập, cũng có tham chiến trong thời gian này.
Cuộc chiến đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Lưu Bang, người sau này đã lên ngôi hoàng đế và thiết lập nên nhà Hán.
Cre: Wikipedia.
Khởi Niên quay về lớp, đi được nửa đường thì đổi ý, cậu quay đầu chạy vụt đi nếu hiện tại bảng nhạc Haru Haru của Big Bang vang lên thì rất hợp cảnh.
Sức chạy của cậu có thể bỏ xa nam chính trong mv, vạt áo một bên rơi khỏi thắt lưng.
Này em kia, chạy chậm lại thôi.
Em chạy ăn cướp ai hả?! Đụng bạn học rồi té nguyên túm như gặt lúa bây giờ.
Thầy hiệu trưởng bất chấp sặc ngụm sữa bò la đổng lên.
Nhiều ánh nhiều rải rác phía lan can dòm qua, họ được phen chứng kiến kỳ tài biểu diễn khinh công bước ra từ tiểu thuyết Kim Dung cùng lúc nghe fan cuồng hét toáng.
Trời đất ơi, em nhảy có ngày nát sọ.
Em đứng lại cho tôi." Thầy hiệu trưởng nuốt ực hết ly sữa đuổi theo.
Hai quả chuối, cược không? Cậu trai ngừng bấm điện thoại vai kề vai nhúng nhích đụng người bên cạnh.
Khởi Niên, một quả.
Hai không cân xứng.
Người còn lại cắn ống hút bốn chiều dẹp lép.
Ồ! Suy diễn dữ hồn.
Ý của cậu là? Cái đó?! Trịnh Thời Khiêm nhỏ giọng nói.
Tần Án Phi bịn tai cách xa một khoảng: Cậu đừng thổi gió vào tai tôi.
Trịnh Thời Khiêm cười nói: Vậy tôi đành đem vốn liếng của tôi cược vào lực sĩ vậy.
Luồn lách vào dòng người, thoáng cái Khởi Niên thành công gia nhập đội ngũ tranh giành thức ăn.
Còn về lực sĩ-hiệu trưởng hụt hơi vẫn không tóm gọn được trọng phạm.
Thầy hiệu trưởng chống gối ổn định hô hấp.
Tôi chắc chắn sẽ, sẽ bắt được em.
Vào một ngày, nào, đó không xa.
Một cô bé đi ngang qua, cúi đầu cả gan nhìn vào mặt thầy hỏi:
Thầy có xem phim thần tượng tổng tài hả thầy?
Thầy hiệu trưởng ho khan, đứng thẳng người chắp tay ra sau lưng: Chưa coi.
Vạt áo phía sau bị bấu nhăn nheo.
Cô bé cười lấy sổ ra ghi chép: Ngày XX tháng XX năm XXXX phát hiện thầy lực sĩ là fan cuồng của phim tổng tài ba xu.
Cô bé cất đồ nghề nhìn trời, cười nói: Đến ba em còn chưa biết thần tượng tổng tài là gì.
Qua một hồi cung đấu loạn xạ, Khởi Niên giành được ngọc tỉ sau đó bằng tốc độ cướp ngân hàng trở về lớp học.
Trong lớp chỉ có vài người, lấy mặt bàn làm gối ngủ no say, số còn lại từ bỏ xác thịt xuyên không linh hồn vào game.
Hôm nay cậu không kéo Thời Duy đi ăn, hai người đã ăn sáng từ trước rồi.
Khởi Niên vòng qua lối nhỏ phía sau, đứng vào chỗ Lê Thái Minh Dực đặt ngọc tỉ lên mặt bàn trống trải.
Lê Thái Minh Dực rời khỏi chỗ dời hẳn lên ghế của cậu đặt hai cẳng chân ngọc ngà tung tăng.
Lướt qua bắt gặp mặt mày Thời Duy đen như lọ nồi chắc bị Minh Dực chọc cho tức, Khởi Niên không rõ, cậu bận dời sự chú ý qua việc khác.
Khởi Niên kéo ghế bàn cuối vốn là chỗ ngồi của Minh Dực ngồi xuống, đẩy ngọc tỉ qua phía bên kia, dịu giọng nói: Cậu ăn đi, tôi chen chân, mệt lắm.
Đây là quà chúc mừng ngày thứ hai chúng ta làm bạn.
Khuỷa tay chạm phải vải áo của người kế bên, Tầm Hân ngưng bút thoáng nhìn, là một cái bánh bía, bề ngoài bao bì bóng loáng, phía trên có ghi: Bánh bía đậu xanh hai trứng.
Bên tai vang lên tiếng nói: Bánh bía ngon lắm, không biết cậu có ăn được không? Nhưng mà tôi ăn thử hương vị này rồi.
Rất ngon, có thể giải tỏa nỗi buồn.
Cậu ăn đi, nuốt luôn cơn giận, đừng xụ mặt với tôi nữa.
Tầm Hân: ...!Tôi xụ mặt hồi nào.
Khởi Niên dứt khoác hành động, cậu cẩn thận từng li từng tí xe bao bì, đẩy cái hộp vuông đựng bánh song song với cây bút trong tay Tầm Hân.
Ăn đi tuy là đồ nguội nhưng hương vị rất đậm đà.
Bánh trung thu nghĩa là đoàn viên, còn bánh bía nghĩa là đoàn kết.
Cậu đừng tháo gỡ sợi dây mốc nối tình bạn mới đan.
Chúng ta hai cây nên non, chia sớt vui buồn với nhau.
Cậu buồn tôi cũng không vui nổi.
Tầm Hân buông hẳn cây bút, chạm đến cái hộp, tay vươn giữa chừng bị sựng ngang, là có người bắt lấy.
Lông mày hắn xoắn thành một nùi, muốn rụt tay đi thì nghe giọng nói e dè cất lên:
Thất lễ rồi.
Tầm Hân mở lớn mắt nhìn khăn giấy ẩm ướt luồn vào kẽ tay, làm miếng vải đen bao bọc tay hắn sậm màu hơn bình thường, dính vào làn da bên trong đem đến xúc cảm lành lạnh.
Tôi lau sạch tay cho cậu, bụi dính trên bao tay cầm bánh lên ăn nuốt luôn vi khuẩn vào người, sẽ bị bệnh.
Đồng tử của chính mình giãn nở như hoa hướng dương mà Tầm Hân không hề hay biết.
Bánh bía tròn nhỏ, nhân hơi nặng, Tầm Hân bẻ bánh làm đôi, cầm lấy một nửa,