Triệu Cẩm Tân đưa Lê Sóc đến một quán bar âm nhạc trong khu nghĩ dưỡng.
Khách trong khu nghỉ dưỡng này luôn khá vắng, vào mùa này việc kinh doanh trong nhà hàng và quán bar có chút ảm đạm, lúc hai người đi vào, một người khách cũng không có.
Ông chủ quán bar kiêm đầu bếp là người Đức, dáng vẻ cực kỳ khôi ngô, người pha chế rượu lại còn là bà xã yểu điệu của ông, hai người nhìn qua cực kỳ xứng đôi.
Hai người chọn một chỗ ở góc khuất ngồi xuống, lúc này đang là giờ cơm tối, Triệu Cẩm Tân gọi món đặc trưng của quán —— chân ngỗng nướng, và thêm hai tá bia. Hắn hỏi Lê Sóc: "Tửu lượng thế nào?"
"Không thường uống, cũng tạm được." Trong lòng Lê Sóc ít nhiều vẫn có chút đề phòng, lần trước anh chỉ là uống thuốc rồi ngủ vài giờ, Triệu Cẩm Tân đã chui vào trong chăn anh, hôm nay nếu anh mà quá chén, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, cũng may chỉ là uống bia, anh chưa bao giờ uống bia mà bị say.
"Quán này có hai mươi mấy loại bia khác nhau, tôi đã gọi loại lên men, hương vị cực kỳ đậm đà, độ cũng hơi cao một chút, nhưng mà chỉ là bia thôi, cao đến mấy cũng không đến nỗi nào." Triệu Cẩm Tân cười như không cười nhìn anh, "Yên tâm đi, tôi sẽ không chuốc anh say quá chén, trừ phi anh có lý do để say."
Lê Sóc cảm thấy hơi xấu hổ khi suy nghĩ bị người nhìn thấu, anh bình thản nói: "Tôi sẽ không say."
Chân ngỗng nướng rất nhanh đã mang lên, vừa nhìn thấy cái chân thật to kia, trong nhất thời anh có chút mất khẩu vị, không biết ngỗng này nuôi như thế nào mà to vậy.
Triệu Cẩm Tân cắt một miếng thịt chân ngỗng, đưa đến bên miệng Lê Sóc: "Nếm thử đi, ăn rất ngon."
Lê Sóc do dự một chút, há miệng ăn vào, mùi vị của gia vị hơi nồng, nhưng thịt vừa giòn lại vừa mềm, quả thật ăn rất ngon.
"Đây." Triệu Cẩm Tân lại dùng nĩa ăn ghim một miếng cho anh.
Lê Sóc ấn tay hắn xuống: "Để tự tôi làm là được."
"Lúc trước khi tay tôi bị thương, anh đút tôi ăn cơm, bây giờ tay tôi đã đỡ nhiều rồi, cũng nên có qua có lại một chút nha." Triệu Cẩm Tân đung đưa ngón tay đã giảm sưng một nửa của mình.
Lê Sóc cười cười: "Nhưng tay của tôi không bị gì hết." Anh tự mình vươn tay lấy đồ ăn.
Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi: "Nếu anh là người của tôi thì thật tốt, thật muốn cho anh một cuộc hẹn hoàn mỹ."
"Đây có phải hẹn hò hay không chúng ta không thảo luận, nhưng cái gì gọi là cuộc hẹn hoàn mỹ? Tôi có chút hiếu kỳ."
Triệu Cẩm Tân hỏi ngược lại: "Bình thường anh hẹn hò cùng với người khác thế nào?"
"Phải xem đối phương thích cái gì."
"Nếu là tôi thì sao, anh sẽ đưa tôi đi những nơi nào?"
Lê Sóc nheo mắt lại: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Bác gái nói từ nhỏ đến lớn anh đi đến đâu cũng rất được hoan nghênh, đã quen qua không ít bạn trai, tôi muốn biết anh có thực sự là kinh nghiệm phong phú hay không." Khoé miệng Triệu Cẩm Tân khẽ giương lên, trong nụ cười có vài phần tà mị, "Hay là chỉ có vẻ ngoài thôi, không có chút tình thú nào."
Lê Sóc biết rõ Triệu Cẩm Tân đang khiêu khích anh, nhưng đàn ông mà, đều ưa phân cao thấp trong những chuyện không mấy ý nghĩa này. Anh dùng khăn ăn lau nhẹ qua miệng, cười nói: "Được, tôi hỏi cậu ba câu hỏi, cậu thành thật trả lời tôi, sau đó tôi sẽ nói cho cậu nghe một cuộc hẹn "hoàn mỹ".
"Anh hỏi đi."
"Thích khẩu vị gì? Thích loại hình nghệ thuật nào? Thích yên tĩnh hay là náo nhiệt?"
"Thích khẩu vị thiên về thức ăn có nhiệt lượng cao, thích thư pháp, nhạc cổ điển, Rock n" Roll, thích vũ khí, cũng thích nghệ thuật hiện đại có liên quan đến kim loại, thích náo nhiệt."
Lê Sóc ho nhẹ một tiếng: "Buổi sáng cho cậu ngủ đủ giấc, khoảng mười giờ tôi sẽ đến đón cậu, đưa cậu đến quận Queens xem triển lãm nghệ thuật, đến trưa đưa cậu đi dùng bữa tại một nhà hàng Mexico, nếm thử rượu Liqueur của họ. Dùng bữa xong cậu muốn nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ đưa cậu đến một câu lạc bộ nhạc cổ điển, thuê một phòng riêng, cậu có thể vừa nghe nhạc vừa nghỉ trưa, sau khi cậu nghỉ xong, chúng ta sẽ dùng trà chiều kiểu Anh chính thống. Nếu bữa cơm chiều cậu chưa muốn ăn, chúng ta có thể đến khu trung tâm thiết kế nội thất lớn nhất ở New York đi dạo, ở đó có không ít nội thất gia cụ dùng kim loại làm ý tưởng thiết kế nghệ thuật, hoặc là đưa cậu đến quán bar nhạc Rock, cũng tuỳ vào thể lực của cậu. Cuối cùng, đưa cậu về nhà." Anh nói xong một hơi, sau đó tràn đầy tự tin mà nhìn Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân không có đánh giá, mà là nhíu mày: "Đến tôi. Cũng là anh trả lời tôi ba câu hỏi: thích tư thế gì? Thích hoàn cảnh gì? Có ham muốn gì đặc biệt không?"
Lê Sóc ngẩn ngơ, nhất thời có chút tức giận, vậy mà anh còn thật lòng thật dạ định xem hắn thiết kế cuộc hẹn hoàn mỹ như thế nào, kết quả tên tiểu tử này căn bản chỉ có ba câu hỏi liền lập tức bại lộ bản tính! Anh dùng mũi khịt ra một hơi, mặc kệ Triệu Cẩm Tân.
"Aii, nói đi nha." Triệu Cẩm Tân thực vô tội nói, "Tôi cũng là nghiêm túc, cuộc hẹn của anh không tính đến chuyện làm tình à? Vậy thì hẹn hò cái gì đây. Anh không dám nói, là sợ thua tôi hay sao?"
Lê Sóc kiên nhẫn nói: "Những việc này đều thuộc về riêng tư, tôi không muốn trả lời."
"Anh không trả lời, vậy để tôi đoán."
"Triệu Cẩm Tân..." Lê Sóc cầm chai bia lên đổ vào ly hắn: "Cậu đúng là nên uống nhiều vào, nói ít thôi."
Triệu Cẩm Tân cầm ly lên, chạm vào ly anh, sau đó uống một hơi cạn sạch, vừa mới đặt ly xuống hắn đã mở miệng nói: "Tôi đoán, anh thích nhất là tư thế từ phía sau, thích hoàn cảnh ở văn phòng hoặc là nơi công cộng để làm chuyện tư mật, còn ham muốn đặc biệt của anh, tuy rằng tôi đoán không ra nhưng tôi biết anh đại khái sẽ không dám nói, lại càng không dám thực hiện."
Lê Sóc chằm chằm trừng mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, nhất thời không nói được tiếng nào.
Triệu Cẩm Tân, vậy mà lại nói trúng hết rồi!
Triệu Cẩm Tân cười ha ha: "Tôi đoán đúng hết rồi đi, nam tử hán đại trượng phu, anh không được chơi ăn gian nha."
Lê Sóc có chút thẹn quá hoá giận: "Cậu đoán mấy chuyện này để làm gì."
"Anh hẳn là nên hỏi một chút vì sao tôi lại đoán được." Triệu Cẩm Tân cười đến hai bả vai run run, "Câu hỏi đầu tiên là tôi đoán mò, hầu hết giới Gay đều thích tư thế này, vừa không khó khăn lại rất thoải mái." Triệu Cẩm Tân xoè tay, "Thích hợp nhất với mấy tay mơ."
Lê Sóc nắm chặt nắm đấm, quả thực rất muốn đấm vào mặt hắn.
"Câu thứ hai, thứ ba có thể giải thích chung với nhau, trong nội tâm của anh có rất nhiều ý tưởng hoang dã, thế nhưng anh bị nhân tố truyền thống, văn hoá, thân phận trói buộc, cho nên một mực cố gắng kiềm nén, hơn nữa anh luôn thích loại hình như Lý Trình Tú, cho nên ham muốn hơi đặc biệt một chút anh liền xấu hổ không dám mở miệng, do đó văn phòng công ty chính là nơi rất tốt, có thể khiến anh cảm nhận được khoái cảm khi được phóng thích ở nơi công cộng, đồng thời cũng đủ an toàn, có thể xem như một cái chốt an toàn cho người cẩn thận lại nhát gan như anh."
Sắc mặt Lê Sóc trầm xuống, bị người từng câu từng chữ mà phanh phui tâm trạng thầm kín của mình đúng là không thể chịu đựng nổi, đặc biệt là tên nhóc nhỏ hơn anh gần một con giáp này, anh cảm thấy thật xấu hổ, tuy rằng cái gì anh cũng chưa từng làm, "Đừng nói nữa, nếu không tôi lập tức đi về."
Triệu Cẩm Tân trấn an vỗ vỗ tay anh: "Đừng nóng giận nha, chúng ta không phải đang thảo luận cuộc hẹn sao."
"Tôi đang thảo luận về cuộc hẹn, cậu lại thảo luận chuyện làm tình."
"Làm tình cũng là một phần của hẹn hò. Trên thực tế, ăn cơm nghe nhạc xem triển lãm cái gì, mục đích cuối cùng của đàn ông không phải là lên giường sao."
Triệu Cẩm Tân mỉm cười khẽ nheo lại cặp mắt phong lưu đào hoa, đầu hơi nghiêng nghiêng về phía anh, nhỏ giọng nói: "Cho anh một lần làm tình cả đời khó quên, so với mười cuộc hẹn hoàn mỹ còn dễ dàng chinh phục anh hơn."
(Đã nói đúng còn nói thẳng =)))))))) Lê Sóc không giận nữa mà lại vui vẻ: "Thôi bỏ đi, cậu chính là người như vậy, tôi với cậu nói chuyện không thông."
"Chúng ta không phải rất thích hợp với nhau sao. Ban ngày dựa theo kế hoạch của anh mà hẹn hò đàng hoàng, ban đêm dựa theo sắp xếp của tôi mà vui vẻ làm tình." Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi, "Anh ở chung với tôi, mỗi một ngày của anh đều sẽ hoàn toàn mới mẻ."
Lê Sóc không nói gì. Anh đối với đề nghị của Triệu Cẩm Tân... lại có chút động tâm.
Anh biết Triệu Cẩm Tân nói không sai, ở cùng với một người lớn mật, biết tình thú, biết cách chơi, sẽ tràn ngập kích tình, nhưng anh cũng không thích cái cảm giác bị người khác dắt mũi. Huống chi anh đã có....
Anh âm thầm cười khổ, hôm nay anh mới bị "chia tay"...
Quả thật anh đã yêu đương qua rất nhiều lần, cũng đều luôn rất lý trí, rất bình tĩnh mà đối diện với chia tay.
Nếu nghiêm túc mà tính, để lại cho anh khổ sở kỳ thật chỉ có người bạn trai anh quen khi học đại học, chung quy bọn họ đã ước định cùng nhau đi Châu Phi, tưởng tượng ra rất nhiều việc làm có ý nghĩa, nhưng cuối cùng đối phương lại lựa chọn một cơ hội việc làm ở Phố Wall mà từ bỏ anh. Đối với người đang mờ mịt nghi hoặc về tương lai như anh khi đó mà nói,
lựa chọn kia không chỉ là trái với ước định về mặt tình cảm mà còn là một loại phản bội về mặt niềm tin. Đương nhiên, anh bây giờ đã là người thành thục, đã hoàn toàn hiểu được lựa chọn của đối phương khi đó, hơn nữa càng ý thức được chính mình lúc đó quá ngây thơ và ích kỷ, nhưng có luyến tiếc thì cũng đã qua, thời gian không thể quay ngược lại.
Lý Trình Tú lựa chọn chia tay, ngược lại là nằm trong dự kiến của anh, chung quy tình cảm giữa họ từ lúc bắt đầu căn bản đã rất nông cạn, bấp bênh, không ổn định. Anh thừa nhận anh cuối cùng cũng không thể khiến người ấy rung động, bản thân anh có thể điều chỉnh tốt loại cảm giác thất bại này, nhưng anh không ngờ Lý Trình Tú lại không từ mà biệt, người đang ở nhà anh, đang ở trong tay anh mà mất đi, anh cần phải chịu trách nhiệm.
Anh than nhẹ một tiếng: "Cẩm Tân, những điều cậu vừa nói tôi không hoài nghi chút nào, nhưng hiện tại tôi không có tâm tình bàn luận chuyện này."
"Tôi biết, tôi biết anh muốn nói chuyện gì với tôi, bàn chuyện thất bại trong tình cảm của anh?"
Lê Sóc uống một hớp bia, ánh mắt trở nên ảm đạm, giống như bịt kín một tầng sương mù: "Tôi thật sự nghĩ không ra, tại sao chuyện tình cảm của tôi luôn thất bại."
Triệu Cẩm Tân đứng lên, bước sang ngồi xuống bên cạnh Lê Sóc, hắn thoải mái mà dựa trên sô pha, cười nói: "Đương nhiên là vì anh chọn sai đối tượng."
"Cậu nói những lời này quả thực vô nghĩa." Lê Sóc cười khổ mà nói.
"Ý của tôi là, anh chọn sai loại đối tượng, như Lý Trình Tú vậy, hoàn toàn không thích hợp với anh, người anh cần cũng không phải là Lý Trình Tú, anh chỉ là muốn ổn định cuộc sống, mà anh lại cho rằng chỉ có loại nam nhân suốt ngày ở nhà như Lý Trình Tú mới có thể phù hợp với suy nghĩ ấy của anh."
Lê Sóc im lặng, quả thật là anh nghĩ như vậy.
"Suy nghĩ này của anh đã sai ngay từ lúc đầu." Triệu Cẩm Tân hơi hơi nghiêng về phía anh, "Nếu anh không đủ yêu một người, thì lấy gì để chèo chống mà ổn định cuộc sống, huống chi hai người đến tính cách cũng không hài hoà, chia tay chỉ là chuyện sớm muộn."
Lê Sóc cười nhạo: "Vậy cậu nói, tôi thích hợp với dạng người nào?"
"Người có thể khiến anh phóng thích bản thân." Triệu Cẩm Tân nghiêng đến gần Lê Sóc nhẹ giọng nói bên tai anh, "Ví dụ như tôi."
Lê Sóc hơi hơi nghiêng đầu: "Thứ cho tôi nói thẳng nha Cẩm Tân, người như cậu, chỉ thích hợp lên giường."
"Vậy chúng ta liền bắt đầu từ trên giường đi, cũng không phải là chuyện gì xấu."
Lê Sóc buông ly bia xuống, uống liên tục mấy ly vào bụng, anh cảm giác máu đã có chút nóng lên: "Cậu vẫn một mực muốn kéo tôi hướng về phía cậu, tôi không muốn hàn huyên với cậu nữa, trời tối rồi, chúng ta trở về đi." Anh nói xong liền định đứng lên.
Triệu Cẩm Tân một phen đè lại bờ vai anh, cưỡng chế anh ngồi về chỗ cũ: "Lê Sóc, anh đang trốn tránh cái gì, anh sợ tôi như vậy sao?"
"Tôi? Tại sao tôi phải sợ cậu?"
"Anh rõ ràng có cảm giác đối với tôi, còn muốn giả vờ như không có, trước kia anh lấy lý do có bạn trai cự tuyệt tôi, bây giờ hai người đã chia tay, anh lại tìm cái gì làm cớ?"
Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân, kinh ngạc không thôi. Anh chưa bao giờ cảm thấy Triệu Cẩm Tân lại khí thế bức người như vậy, trước kia cho dù là lúc giở trò dây dưa chơi xấu, cũng phần lớn chỉ mang tính làm nũng, bây giờ lại có một loại khí thế bá đạo buộc anh phải nhìn thẳng vào hắn, khiến anh có chút hốt hoảng.
Anh đẩy Triệu Cẩm Tân ra, có chút hối hận khi đã theo hắn đến đây uống bia. Có lẽ anh đánh giá quá cao định lực của chính mình mà xem nhẹ Triệu Cẩm Tân, tóm lại, lần đầu tiên anh ý thức được, con người này rất nguy hiểm.
Tay Triệu Cẩm Tân đột nhiên dò tìm xuống dưới bàn, một phen nắm lấy...
Lê Sóc kinh hãi, trợn mắt nhìn hắn, quát khẽ nói: "Triệu Cẩm Tân!" Anh lập tức nắm chặt cổ tay Triệu Cẩm Tân, mạnh mẽ siết chặt.
Tuy rằng có chút đau, nhưng Triệu Cẩm Tân cũng không buông tay, ngược lại tà mị cười nói: "Cẩn thận cảm nhận một chút đi, dù sao cũng miễn phí."
Lê Sóc căng thẳng nhìn về phía quầy bar, ông chủ đang nói chuyện cùng vợ mình không chú ý tới bọn họ, bên trong quán bar trong lúc này chỉ có hơn hai bàn có khách nhưng cách bọn họ đều khá xa. Tim anh đập như trống đánh, lại không dám có động tác lớn, e sợ bị phát hiện.
Kỹ xảo Triệu Cẩm Tân quả thực khó có thể hình dung.
Lê Sóc đã thật lâu chưa làm qua, lúc này thân thể kiềm chế không được bắt đầu run rẩy, anh theo bản năng gập eo.
Cánh môi ướt át của Triệu Cẩm Tân dán lên hai gò má anh hôn nhẹ: "Thả lỏng đi, bọn họ có thể sẽ phát hiện chúng ta, phát hiện người áo mũ chỉnh tề như anh vậy mà lại ở chỗ khuất người làm loại chuyện này." Hắn cười nhẹ, "Thế nhưng có sao đâu, anh rất thích mà, anh rất thích đúng không?"
Lê Sóc dùng lực hô hấp, lồng ngực khẽ run, anh e ngại tầm mắt mọi người sẽ chú ý, nhưng lại bởi vì hành vi lớn mật này mà từ sâu trong nội tâm cảm thấy rất phấn khích. Anh cảm nhận được.... cảm nhận được loại cảm giác này, loại cảm giác... làm chuyện xấu.
Triệu Cẩm Tân lại ôn nhu nói: "Bảo bối, anh có thể thỏa sức mà trải nghiệm đi, anh đã 34 tuổi rồi, còn muốn áp lực bản thân mình cho tới khi nào."
Lê Sóc cắn môi, trong cổ họng phát ra hai tiếng ho trầm thấp, hiển nhiên là đang liều mạng kiềm nén tiếng rên, thế nên có muốn nói chuyện cũng không phát ra lời nào.
Triệu Cẩm Tân đưa bàn tay còn lại nắm lấy cằm anh, mạnh mẽ ngăn chặn môi anh.
Không giống với nụ hôn ban ngày dịu dàng kia, động tác của Triệu Cẩm Tân bây giờ lỗ mãng mà bá đạo, hung hăng mút lấy cánh môi mềm mại của anh, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, bên trong khoang miệng khuấy đảo đến long trời lở đất, đó không giống như hôn môi, mà như là xâm lược.
Ánh mắt Lê Sóc dần dần trở nên mê mang. Mọi cảm quan đều bị kích thích, nụ hôn nóng bỏng kia lại càng dồn thêm mấy phần mãnh liệt kích tình, khiến anh không thể khống chế mà trầm mê.
Lê Sóc nghĩ, đã thật lâu không có cảm giác sảng khoái tràn trề như vậy. Anh thả lỏng tâm trạng, cũng đồng thời thả lỏng thân thể căng cứng, quyết định cẩn thận hưởng thụ một phen, hưởng thụ thể nghiệm hoàn toàn mới mà Triệu Cẩm Tân mang lại cho anh.
Tại quán bar ở một thành phố xa lạ, trong một góc tối, trong một khung cảnh chỉ vỏn vẹn có một chiếc bàn gỗ làm nơi che chắn, Lê Sóc bắn ra....
Đây có thể là chuyện phóng đãng lớn mật nhất, chuyện xấu hổ khó mở miệng nhất anh từng làm qua trong đời, nhưng anh lại cảm thấy—— thống khoái.
Triệu Cẩm Tân từ dưới bàn rút tay ra, dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau qua lòng bàn tay, vừa thưởng thức gương mặt đỏ ửng mê người của Lê Sóc. Người đàn ông này... thật sự rất mỹ vị.
Lông mi Lê Sóc run rẩy, đầu vẫn nặng nề cúi thấp, anh có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Triệu Cẩm Tân, nhưng bây giờ anh cần điều chỉnh cảm xúc.
Triệu Cẩm Tân cắn một ngụm vào tai Lê Sóc: "Lê thúc thúc, thẹn thùng sao?"
Lê Sóc ngẩng đầu lên, khóe mắt dưới lông mi mang theo một tia ướt át, môi bị hôn đến đỏ rực, đúng là dễ khiến bụng dưới của người khác căng thẳng. Anh nhìn Triệu Cẩm Tân, cố gắng bình tĩnh để che giấu nội tâm gợn sóng, "Lá gan của cậu thực sự đủ lớn."
"Nhưng anh thích mà."
"... Cũng tạm."
"Vậy sao." Triệu Cẩm Tân xòe bàn tay, đưa ngón tay thon dài lên miệng, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm thứ khả nghi còn vương trên đó, trong nháy mắt mặt Lê Sóc nóng lên, dưới đáy mắt chợt lóe lên một chút bối rối.
Triệu Cẩm Tân đắc ý tươi cười: "Anh muốn giống một người đàn ông theo tôi đi khách sạn, hay là giống một kẻ nhát gan về nhà ngủ?"
Lê Sóc thâm thâm nhìn hắn: "Giữa chúng ta..."
"Chỉ là làm tình." Triệu Cẩm Tân chớp chớp mắt.
"... Đi khách sạn."