Về đến nhà, quần áo chưa kịp thay, Lê Sóc đã gắn để máy ghi hình vào đầu đọc, cắm vào máy tính. Video ghi hình rất nhanh xuất hiện trên máy tính, từ trong video có thể nhìn thấy hình ảnh Thiệu Quần từ lúc mới gặp cho đến khi rời đi. Những hình ảnh và âm thanh này đều được quay lại bởi máy quay siêu nhỏ gắn trong kẹp caravat trước ngực Lê Sóc. Tuy rằng hình ảnh lúc hai người xung đột rất hỗn loạn, nhưng mặt của Thiệu Quần thì quay được rất rõ ràng.
Máy quay siêu nhỏ này là sản phẩm của xí nghiệp quân dụng ở Mỹ, không cho phép lưu hành, Lê Sóc phải mất rất nhiều công sức mới mua được một chiếc, quả nhiên rất hữu dụng.
Anh tắt đi video, gọi điện thoại cho luật sư: "Vương luật sư, tôi đã ghi hình được một đoạn có liên quan đến việc Thiệu Quần cho người làm chứng cứ giả vu oan hãm hại tôi."
"Không có, hắn không có chính miệng thừa nhận, tôi muốn dụ hắn nói thêm vài câu nữa, nhưng lại sợ hắn sẽ nghi ngờ, hơn nữa hoàn cảnh lúc đó tương đối hỗn loạn."
"Đúng, chính tôi hai lần chất vấn hắn, hắn không có phản bác. Ít nhất đoạn ghi hình này có thể chứng minh hắn và tôi có ân oán cá nhân rất lớn, trước kia hắn cũng đã từng xâm nhập phi pháp phòng làm việc tập kích tôi, việc này cảnh sát cũng có lập hồ sơ."
"Ừ, tôi biết chứng cứ còn chưa đủ." Lê Sóc nhìn hình ảnh gương mặt xúc động của Thiệu Quần trên màn hình máy tính, trong mắt lóe ra tia lạnh, "Cho nên ông nhất định phải khiến pháp nhân kia mở miệng thừa nhận do Thiệu Quần sai khiến. Bất, kể, phải, tốn, bao, nhiêu, tiền!"
Treo điện thoại, Lê Sóc lưu đoạn video kia lại vài nơi trong máy, sau đó gửi đoạn video vào nhiều tài khoản mail linh tinh của mình.
Đồng thời, anh suy nghĩ sắp xếp toàn bộ sự việc xảy ra trong đầu, anh cảm thấy anh có thể khiến Thiệu Quần gặp phải chấn động không ít hơn những việc Thiệu Quần đã gây ra với anh, mục đích của anh rất rõ ràng, đó là ---- trả thù! Đồng thời cũng có thể bù đắp những tổn thất danh dự mà Thiệu Quần đã gây ra cho công ty anh.
Những chuyện này lúc Lê Sóc ở Mỹ đã từng chuẩn bị qua, chỉ là lúc ấy băn khoăn đến Triệu Cẩm Tân, chậm chạp không hạ quyết tâm được, nhưng bây giờ anh cùng Triệu Cẩm Tân đã chấm dứt, mà hôm nay trực tiếp gặp Thiệu Quần, càng một lần nữa châm ngòi cho những căm ghét, oán giận của anh đối với con người này.
Làm sao anh có thể bỏ qua cho hắn!
Ngày hôm sau, Lê Sóc dậy rất sớm, lúc vừa mở mắt chuyện thứ nhất anh nghĩ đến chính là gọi điện thoại cho Trình Thịnh.
Trình Thịnh tiếp điện thoại, rất nhẹ nhàng nói: "Tôi đã đi gặp anh ấy, anh ấy không có việc gì nha, nhìn rất tốt."
Lê Sóc ngây ngẩn cả người, không xác định hỏi: "Hả... Rất tốt?"
"Đúng vậy, hai người cãi nhau?"
"Không có..."
"Dù sao anh ấy cũng không có nói gì với tôi, hoặc cũng có khả năng là anh ấy nghĩ tôi là người ngoài nên khó mà nói gì."
"Ừ." Hàn Phi Diệp quả thật là người như vậy, sẽ không nói nhiều chuyện với người không thân. Xem ra không có khả năng từ Trình Thịnh để tìm hiểu chuyện đã xảy ra với Hàn Phi Diệp. Lê Sóc nhíu mày nói: "Vậy anh có nói anh ấy trả lời điện thoại của tôi không?"
"Có nói, anh ấy nói "Được"."
"Không còn gì khác?" Lê Sóc cảm thấy có chút lạ lạ.
"Sau đó có nói chuyện phiếm vài câu, không còn gì khác." Trình thịnh hiếu kỳ nói, "Hai người rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
Lê Sóc thở dài: "Không tiện giải thích... Trình Thịnh, cám ơn anh, trở về mời anh uống rượu."
"Ha ha, khách sáo."
Treo điện thoại, Lê Sóc lại một lần nữa gọi vào số của Hàn Phi Diệp, vẫn không gọi được như trước. Anh ẩn ẩn cảm thấy giữa anh và Hàn Phi Diệp có một chút hiểu lầm, nhưng bất đắc dĩ đang ở cách nhau quá xa, không thể giáp mặt nói chuyện, anh thật sự là không biết đến cùng đã phát sinh chuyện gì. Nhưng dựa theo cách nói của Trình Thịnh, chuyện công ty của y xem ra đã giải quyết, điều này làm anh yên tâm rất nhiều. Kế tiếp, chỉ có thể đợi Hàn Phi Diệp liên hệ anh.
Rời giường rửa mặt xong, Lê Sóc lấy văn kiện đi đến công ty.
Hạng Ninh vừa thấy anh đến, liền ôm anh một chút, cũng hung hăng vỗ lưng anh hai cái.
Lê Sóc vừa áy náy vừa cảm động: "Hạng ca, cám ơn anh! Trong khoảng thời gian này nếu không có anh lo liệu chuyện trong nước tôi thật không biết phải làm sao."
Hạng Ninh thở dài: "Đều là anh em, không nói hai lời."
"Lương tổng đang ở văn phòng sao?"
"Ừ, cậu đi chào hỏi đi, về sau dù cho không còn là cộng sự, cậu vẫn là cổ đông của công ty, đừng để quan hệ căng thẳng."
Lê Sóc cười cười: "Anh yên tâm đi, lần này tôi về đã tính toán giải thích với ông ấy."
Hai người cùng đi gặp phía đối tác thứ ba của công ty, trong khoảng thời gian này Lê Sóc vì chuyện riêng của mình mà ảnh hưởng đến hoạt động của công ty nên đã trịnh trọng nói lời xin lỗi, sau đó, bọn họ bàn đến hạng mục hợp tác với Tập đoàn Ân Nam.
Tuy rằng sau này Lê Sóc không còn đảm nhiệm chức vụ ở công ty, nhưng trên cơ bản địa vị không có thay đổi quá lớn. Anh tự chọn một nhóm bốn người bao gồm cả trợ lý, hợp thành một tổ công tác chuyên phụ trách các hạng mục của Tập đoàn Ân Nam. Công việc về sau sẽ do trợ lý trực tiếp thực hiện, anh chỉ lãnh đạo, tất cả những tài nguyên của công ty anh vẫn được sử dụng như cũ. Công ty cũng đưa những hạng mục hợp tác với Ân Nam làm thành hạng mục trọng điểm của năm.
Sau khi bàn bạc xong, Lê Sóc cùng Hạng Ninh tìm chỗ ăn cơm, trò chuyện về những việc đã xảy ra trong nửa năm nay, đại khái đều cảm thấy bùi ngùi không thôi.
Lê Sóc kể chuyện mình muốn trả thù Thiệu Quần cho Hạng Ninh nghe. Hạng Ninh nghe xong nhíu chặt đầu mày: "Cậu thật đã nghĩ kỹ chưa?"
"Đã nghĩ kỹ, tôi không có ý khoan dung cho loại người như Thiệu Quần." Lê Sóc uống một ngụm rượu, ánh mắt kiên nghị.
"Nhưng đó là người nhà họ Thiệu, thật khó đối phó a."
"Tôi biết, vừa vặn tôi không mang quốc tịch Trung Quốc, cha mẹ cũng không ở nơi này, bây giờ cũng đã rút khỏi việc công ty." Lê Sóc cười cười, "Hắn không có cái gì có thể uy hiếp đến tôi."
Hạng Ninh lắc lắc đầu: "Tôi thật sự không tán thành cậu làm như vậy, thế nhưng tôi cũng khuyên không nỗi cậu. May mắn người nhà cậu không ở bên này, cũng không cần sợ hắn, chỉ cần pháp nhân kia có thể xác nhận hắn ngụy tạo chứng cứ, chắc chắn sẽ khiến hắn lãnh đủ."
Lê Sóc rót đầy ly rượu cho Hạng Ninh: "Chúc tôi thành công đi."
Hạng Ninh thở dài: "Tôi thì muốn chúc cậu vui vẻ."
Lê Sóc ha ha cười nói: "Cám ơn Hạng ca."
Hôm đó Lê Sóc uống hơi nhiều, anh về đến nhà, lắc lư lắc lư đứng ở cửa, đối mặt với căn phòng lớn trống rỗng tối như mực, đột nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ cô đơn. Loại cô đơn này tựa như cũng lên men theo rượu, càng ủ càng nồng đậm, càng nồng đậm càng mãnh liệt, uống một ngụm đã khiến người ta cay cay sống mũi.
Nếu có người ở nhà chờ anh về thì thật tốt!
Tung hoành tình trường mười mấy năm, vậy mà vẫn là một thân một mình.
Anh tự giễu cười cười, đổ trên sô pha, ngủ thẳng một giấc đến hừng đông.
Ngủ một giấc dậy
cả đầu và thắt lưng đều đau, nửa đêm qua còn bị lạnh mà tỉnh mấy lần. Sáng nay lúc đồng hồ báo thức vang, đầu óc say rượu vô tri vô giác nhưng anh vẫn nhớ rõ hôm nay còn phải đi công ty của Triệu Cẩm Tân bàn việc, anh đành phải giãy dụa bò dậy.
Anh tắm rửa, nhìn người mình trong gương, mí mắt sưng húp còn thêm quầng thâm mắt màu xanh rõ rệt, thực sự có chút chán nản. Anh thay quần áo, chịu đựng cơn đau đầu, ăn qua loa chút mì liền mang theo tư liệu ra ngoài.
Đến cao ốc văn phòng Ân Nam, trợ lý Tiểu Lưu đang đợi tại đại sảnh, vừa thấy anh liền trêu chọc nói: "Lê tổng, tối hôm qua đi chỗ nào high à?"
"Uống rượu với Hạng tổng thôi, high cái gì nha." Lê Sóc chà xát trán, "Có phải tôi nhìn qua rất không có tinh thần không?"
"Vừa thấy liền biết hôm anh qua uống rượu không ngủ đủ, nhưng mà Lê tổng yên tâm đi, vẫn rất đẹp trai nha."
Lê Sóc cười cười: "Cám ơn, đi, đi lên đi."
Ân Nam thuê hẳn một tầng trong cao ốc, trong văn phòng vẫn còn tản ra một mùi sơn sửa mới trang hoàng, hít vào mũi khiến Lê Sóc cảm thấy khó chịu, cả người anh đều cảm thấy không thoải mái.
Tiếp tân đưa họ vào văn phòng Tổng giám đốc, Triệu Cẩm Tân đang cùng Tổng giámđốc tài chính bàn việc, vừa thấy Lê Sóc liền nhíu nhíu mày: "Anh làm sao vậy? Uống rượu?"
Giọng điệu này thật sự rất quen thuộc, Lê Sóc ho nhẹ một tiếng: "Ừ, tối hôm qua cùng bạn bè uống vài ly. Triệu tổng xin chào, đây là trợ lý của tôi, Tiểu Lưu."
Triệu Cẩm Tân đi tới, không coi ai ra gì liền định sờ mặt Lê Sóc.
Lê Sóc thấy vậy lập tức tránh được, anh liếc mắt cảnh cáo nhìn Triệu Cẩm Tân, tăng thêm ngữ khí nói: "Triệu tổng, tôi không sao, không ảnh hưởng tới công việc hôm nay."
Ánh mắt hiếu kỳ của Tiểu Lưu đảo qua đảo lại giữa hai người.
Triệu Cẩm Tân buông tay xuống, ở không trung đổi góc độ: "Lê tổng, mời."
Lê Sóc trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Bốn người cẩn thận bàn chi tiết việc hợp tác, trong lúc bàn Lê Sóc có chút thất thần, anh cảm thấy đầu càng lúc càng nặng, không thể tập trung tinh lực, phản ứng cũng có chút chậm chạp, thêm vào mùi sơn trong phòng khiến anh thực khó chịu.
Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc rõ ràng đang trong trạng thái không ổn, nhẹ nhàng gõ gõ bàn: "Lê Sóc, anh không sao chứ?"
"Hả?" Lê Sóc giật mình, "Ừ, có thể là mùi sửa chữa trong phòng chưa bay hết nên thấy hơi khó chịu, tôi ra phía cửa sổ đứng một lát là được." Anh nói xong liền đứng lên, lại cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cả người lảo đảo ngả ra phía sau.
Triệu Cẩm Tân đứng bật lên, một phen ôm chặt anh: "Lê Sóc?" Hắn vòng tay ôm eo Lê Sóc, cảm thấy độ ấm trên người anh có chút không thích hợp, sờ sờ trán, quả nhiên là sốt rồi, hắn ra lệnh nói, "Cuộc họp kết thúc, Tiểu Lưu, đi tìm bác sĩ đến đây."
Lê Sóc gỡ cánh tay Triệu Cẩm Tân ra, miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng lên: "... Tôi phát sốt sao?"
"Anh phát sốt mà bản thân cũng không biết sao?" Triệu Cẩm Tân đỡ Lê Sóc ngồi trở lại trên sô pha, hắn ngồi xổm ở trước mặt Lê Sóc, tay sờ sờ mí mắt nóng lên của Lê Sóc: "Mắt sưng hết lên rồi, không khó chịu sao."
"Có chút." Lê Sóc tựa vào lưng ghế dựa, cảm giác tứ chi vô lực, còn có chút buồn nôn, thân thể anh luôn luôn rất tốt, cũng không nhớ ra lần trước phát sốt là lúc nào. Đáng lý tối qua sau khi uống rượu anh không nên ngủ trên sô pha cả buổi tối.
Triệu Cẩm Tân ấn người anh xuống sô pha: "Anh nằm một chút đi."
Lê Sóc dùng tay sờ sờ mặt, lại không cảm nhận được độ nóng như thế nào, chỉ cảm thấy người mềm nhũn vô lực, sao đúng lúc đang bàn công việc thì lại thế này, quả thực là...
Đột nhiên, anh cảm thấy trên trán một trận lạnh lẽo.
Anh mở to mắt, gương mặt phóng đại của Triệu Cẩm Tân xuất hiện trước mắt anh, trên trán anh đặt một bình nước lạnh.
Triệu Cẩm Tân trấn an: "Chờ một chút bác sĩ sẽ đến."
Lê Sóc gật gật đầu: "Thật ngại quá, hôm nay..."
"Không quan trọng." Triệu Cẩm Tân lẳng lặng nhìn hai má ửng đỏ, ánh mắt mờ mịt của Lê Sóc, nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi anh.
Lê Sóc nhíu mi, còn chưa kịp đẩy Triệu Cẩm Tân, hắn đã buông anh ra, chớp chớp mắt nhìn anh, xấu xa nói: "Bộ dáng này của Lê thúc thúc thật sự rất ngon miệng, tôi nhịn không được."
Lê Sóc quay mặt đi: "Tôi phải đi bệnh viện." Nói xong liền định ngồi dậy.
Triệu Cẩm Tân lại ấn anh xuống sô pha: "Đừng nhúc nhích, tôi cam đoan không đùa anh nữa. Anh coi anh, sinh bệnh mà bản thân cũng không biết, bên cạnh anh giờ không có ai, ít nhất để tôi chăm sóc anh đi."
"Chỉ là cảm mạo thôi..."
"Cảm mạo tôi cũng đau lòng! " Triệu Cẩm Tân sờ trán nóng bỏng của Lê Sóc, ôn nhu nói, "Lê thúc thúc, để tôi ở bên cạnh anh không tốt sao."
Lê Sóc dùng ánh mắt ướt sũng nhìn Triệu Cẩm Tân, ước chừng là đầu óc quá nóng, anh hỗn hỗn độn độn liền nói: "Cậu không cho tôi được thứ tôi muốn."
Triệu Cẩm Tân giật mình, môi khẽ nhếch, lại chần chờ vài giây, mới nói: "Nếu tôi không cho anh được, người khác cũng không cho được."
Lê Sóc nghiền ngẫm lặp lại những lời này nửa ngày, vẫn không rõ có ý gì, lúc này hiển nhiên là không thích hợp tự hỏi, anh dứt khoát buông tay, nhắm mắt lại, mệt mỏi muốn ngủ.
Triệu Cẩm Tân dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả ngũ quan Lê Sóc, ánh mắt kia nguy hiểm mà tham lam như lang sói. Trên thân người đàn ông này, mỗi một chỗ hắn đều thích, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân đều thích, hắn cũng không tính toán để cho người khác hưởng dụng.