Ai Đem Ai Là Thật

Chương 75


trước sau

Warning: H...

Chưa đủ 18 tủi?? ----> Thỉnh bình tĩnh =)))))

- -------------------------------------------------

Triệu Vinh Thiên trước giờ uống rượu đều rất hạn chế, nhưng hôm nay là năm mới nên uống nhiều thêm mấy ly, Lê Sóc cũng cho phép ba anh uống một ly bia.

Rũ bỏ cái mác đại tổng tài thường ngày, hai đương gia xưng huynh gọi đệ, còn kể chuyện cười, trong TV thì đang chiếu tiết mục mừng năm mới, bên ngoài cửa sở thỉnh thoảng còn trông thấy pháo hoa rực rỡ trên trời, tràn ngập không khí năm mới.

Lê Sóc cũng đã uống vài ly, bởi vì có tâm sự tầng tầng, thật sự không còn tinh thần để xã giao, anh giả bộ say rượu, trốn ở một bên.

Chốc lát sau, Triệu Cẩm Tân cũng đi lại, đưa cho anh một ly sô đa lạnh, "Đây, uống một chút đi."

Lê Sóc uống một ngụm, cảm giác đầu óc tỉnh táo một ít.

Triệu Cẩm Tân nhỏ giọng nói: "Vừa sang năm mới đã có người chọc anh mất hứng, tôi cũng thật bực mình."

Lê Sóc nghĩ, chọc cho tôi mất hứng trong đó cũng có phần cậu nữa.

Triệu Cẩm Tân cũng giả bộ uống say, ngã lên người Lê Sóc, ngọt ngào nói: "Đây là năm đầu tiên chúng ta cùng nhau đón năm mới."

Lê Sóc nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, cố ý lớn tiếng nói: "Cẩm Tân, cậu không sao chứ? Tôi đỡ cậu đi nghỉ ngơi nha."

Triệu Vinh Thiên khoát tay, lớn tiếng nói: "Ai, nó mới uống có mấy ly, không cần lo cho nó."

Lê phu nhân cười đi tới: "Cẩm Tân có phải không uống được nữa không, không thì nghỉ ngơi một chút trước đi, buổi tối lúc ăn sủi cảo sẽ gọi con."

"Con không sao dì à, con ngồi một lát sẽ ổn." Nói xong liền thuận thế ngã xuống, đầu gối lên trên đùi Lê Sóc, Lê Sóc đứng dậy cũng không được, ngồi im cũng không ổn, chỉ đành chờ mẹ anh đi để lôi hắn dậy.

Nhưng Lê phu nhân chẳng những không đi, còn hiền lành nhìn bọn họ vài giây, nhìn đến nỗi da đầu Lê Sóc run lên, bà mới đưa tay lấy ra một bao lì xì, "Cẩm tân à, lại đây chúc Tết nào."

Triệu Cẩm Tân liền mở to mắt, cười ngồi bật dậy: "Chúc bác gái năm mới vui vẻ, đại cát đại lợi." Nói xong đưa hai tay tiếp nhận lì xì, cười hì hì nói: "Oa, dày quá." Hắn hướng phía Lê Sóc lung lay bao lì xì, tươi cười như trẻ con được cho quà.

Lê Sóc nhịn không được phì cười một tiếng.

"Ai nha, bác cũng có chuẩn bị nha." Triệu phu nhân đi tới, trong tay cũng cầm một bao lì xì to, định đưa cho Lê Sóc.

Lê Sóc mỉm cười khéo léo từ chối: "Dì à, không thích hợp đâu, con đã lớn thế này sao còn nhận lì xì được, nào có đạo lý này."

"Đạo lý của dì là chỉ cần chưa kết hôn, đều phải tặng lì xì." Triệu phu nhân giữ chặt tay Lê Sóc, không cho anh từ chối, đặt lì xì trong lòng bàn tay anh, "Cầm đi, Lê Sóc, cám ơn con trong khoảng thời gian này chiếu cố Cẩm Tân, chú với dì đều đặc biệt cảm ơn con."

"Dì khách sáo rồi, đó là chuyện nên làm."

Triệu phu nhân cười nói: "Con chín chắn vững vàng như vậy, quả thực so với anh Cẩm Tân còn giống anh ruột hơn, à, Cẩm Tân có đứa anh họ, cũng ở Bắc Kinh, nếu có thời gian rãnh các con..."

Triệu Cẩm Tân vội vàng cắt ngang: "Mẹ, lì xì của con đâu?"

Triệu phu nhân sờ sờ đầu hắn: "Của con để sau rồi nói."

Lê Sóc không biểu hiện gì, chỉ là lại nói lời cảm ơn.

Triệu Cẩm Tân sợ mẹ hắn lại nói cái gì nữa, vội vàng kéo Lê Sóc: "Đi đi đi, chúng ta đi bóc lì xì đi."

Lê Sóc cũng không muốn bị giới thiệu cho anh họ Triệu Cẩm Tân chút nào, vì thế cũng cùng hắn đi ra ngoài.

Đứng trên sân thượng, Triệu Cẩm Tân chỉ vào pháo hoa trên trời, vui vẻ nói: "Thật đẹp."

Lê Sóc ngửa đầu nhìn từng chùm pháo hoa che phủ bầu trời đêm, bắt đầu vô thức ngẩn người.

Triệu Cẩm Tân nghiêng người ôm lấy Lê Sóc, đôi môi ấm áp mềm mại hôn lên hai má Lê Sóc: "Pháo hoa đẹp như vậy sao? So với tôi có đẹp hơn không?"

Lê Sóc nghiêng đầu nhìn hắn, vừa khéo bị hắn bắt được đôi môi, hắn nghiêng đầu, nhiệt liệt hôn lên môi anh.

Trong lòng Lê Sóc khẽ động, có lẽ bởi vì dưới bầu trời đêm pháo hoa nở rộ rất thích hợp để ước hẹn, nhất thời ngay cả chuyện bản thân mình đang ở nhà của Triệu Cẩm Tân anh cũng quên mất.

Triệu Cẩm Tân nếm đủ hương vị hắn nhung nhớ, mới tiếc nuối buông ra, hắn làm nũng nói, "Lê thúc thúc, tôi rất thích anh."

"Vậy sao." Lê Sóc không mặn không nhạt nói.

"Thích đến nỗi không biết nên giữ chặt anh như thế nào." Triệu Cẩm Tân bất đắc dĩ cười cười.

Lê Sóc cảm thấy những lời này rất châm chọc, bởi lẽ Triệu Cẩm Tân không những biết nên làm gì, mà còn làm không chút do dự phân vân, bất kể hậu quả. Thế nhưng, anh cũng không phản bác. Anh đã sớm quyết định sẽ không lời qua tiếng lại tranh cãi cùng Triệu Cẩm Tân.

Hơn nữa... nơi này gió lớn, có chút lạnh, Triệu Cẩm Tân ôm anh rất ấm áp.

Triệu Cẩm Tân cảm nhận được Lê Sóc không có lúc nào là không lạnh lùng và xa cách hắn, cho nên hắn càng phải ôm thật chặt, dường như cảm thấy chỉ có làm như vậy, con người này mới là của hắn.

Ăn xong sủi cảo, đêm đã rất khuya, Triệu Vinh Thiên muốn đánh bài, tìm ba Lê Sóc và hai tài xế cùng đánh với ông. Triệu phu nhân liền sắp xếp cho hai mẹ con Lê Sóc ngủ lại đây, dù sao nơi này rộng rãi nhiều phòng đến nỗi phải xài di động để nói chuyện với nhau.

Triệu Cẩm Tân chủ động đòi dẫn Lê Sóc đến phòng cho khách, nhưng chỉ là, hắn không đưa người đến phòng khách mà trực tiếp đưa đến phòng mình. Lúc Lê Sóc nhận ra định phản kháng thì hắn đã đặt anh dựa vào cửa hôn đến điên đảo trời đất, cũng thuận tay khoá cửa phòng lại.

"Đợi đã..." Lê Sóc bị hôn đến thiếu dưỡng khí mơ hồ nói, "Đây là nhà cậu..."

"Tôi biết, nhà chính là nơi có thể muốn làm gì thì làm, đúng không?" Hắn ôm Lê Sóc, ba bước thành hai bước kéo lùi đến sô pha, trực tiếp ấn người ngã xuống.

Lê Sóc thở hổn hển nhìn Triệu Cẩm Tân, sau một lúc lâu, anh buông hai tay đang đẩy ở lồng ngực Triệu Cẩm Tân xuống: "Được rồi..." Làm tình là cách tốt để phát tiết, anh bây giờ đang cần phát tiết.

Triệu Cẩm Tân lần nữa dùng sức hôn môi anh, vừa cởi quần áo anh, vừa cởi thắt lưng anh, cách lớp quần lót cầm lấy tính khí mềm mại kia, cảm nhận nó từ từ trở nên cương cứng trong lòng bàn tay mình.

Năm ngón tay Lê Sóc xuyên qua mái tóc đen dày của Triệu Cẩm Tân, đáp lại nụ hôn nồng nàn kịch liệt kia.

Quần áo trên thân hai người chẳng còn bao nhiêu, bàn tay Triệu Cẩm Tân mặc sức cảm nhận nhiệt độ làn da và cơ bắp đàn hồi trên người anh, môi hôn nóng bỏng lướt khắp bờ ngực, trêu đùa viên thịt nhỏ mẫn cảm kia, đồng thời thành thạo vuốt ve chơi đùa tính khí đang cứng rắn căng lên của anh.

Lê Sóc nhắm mắt lại hưởng thụ động tác lấy lòng của Triệu Cẩm Tân, huyết dịch sôi trào khiến cho tác dụng của rượu trong người anh càng được phóng đại, cảm giác của cơ thể dường như phủ lên tất cả, đầu óc anh trở nên mê loạn.

Triệu Cẩm Tân tách hai chân Lê Sóc ra, bàn tay tình sắc mà xoa nắn quanh nếp gấp giữa mông, ngón tay tiến vào khe hở chật hẹp kia, lòng bàn tay đè vào lỗ nhỏ khô khốc, hắn nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt Lê Sóc, "Thật muốn cắm vào...... nhưng trong nhà không có gel bôi trơn, làm sao bây giờ?"

"...... mang bao." Lê Sóc bất giác giãy giụa eo lưng.

"Không muốn." Triệu Cẩm Tân cắn cắn lên bờ môi đã bị hôn đến sưng đỏ kia, "Không mang."

"Vậy thì đừng làm." Lê sóc đẩy hắn một cái.

Triệu Cẩm Tân cười bế Lê Sóc lên, "Đi phòng tắm."

Lê Sóc xấu hổ nói: "Tôi không biết đi sao?"

"Nhưng tôi muốn bế anh mà." Triệu Cẩm Tân không giải thích nữa, bế Lê Sóc đi vào phòng tắm, đặt anh dưới vòi hoa sen.

Lê Sóc vừa định nói chuyện thì đã bị dòng nước ấm dội xuống đầy đầu đầy mặt, anh nhắm hai mắt lại, sắc mặt thay đổi, còn chưa kịp mở mắt ra, tính khí đã bị bao phủ bởi một bờ môi nóng ẩm.

Lê Sóc mở to mắt, thấy Triệu Cẩm Tân nửa ngồi ở giữa hai chân mình, vừa phun ra nuốt vào tính khí của mình vừa dùng đôi mắt vô cùng mị hoặc kia nhìn mình. Lê Sóc tựa trên bờ tường gạch men trắng sứ, nặng nề thở dốc, anh chỉ cảm thấy máu huyết sôi trào, cuộn cuộn, có cảm giác như thứ nóng ấm đang xối xuống người mình kia là thuốc kích thích chứ không phải nước, khiến cả người anh đều nóng cháy lên.

Đầu lưỡi Triệu Cẩm Tân liếm lên dương v*t đã nổi đầy gân, sau đó dùng tưa lưỡi cạ qua cạ lại nơi mẫn cảm mềm yếu nhất, vừa hút vừa khẽ cắn, còn dùng một tay vuốt vuốt xoa xoa túi tinh, tất cả những động tác cùng lúc này làm cho thân thể Lê Sóc run rẩy, không ngừng thở dốc, lưng lại càng tựa sát vào vách tường.

Triệu Cẩm Tân khẽ cười nói: "Thế này đã không chịu nổi rồi sao?"

Lê Sóc run giọng nói: "Đủ rồi.... tôi muốn......."

Triệu Cẩm Tân lại lần nữa dùng sức, tiếp tục phun ra nuốt vào dương v*t chóp đỉnh đã cương đỏ lên.

"A.....ưm............" Lê Sóc cảm thấy một làn sóng mạnh mẽ hướng thẳng xuống bụng, dưới kỹ xảo trêu đùa của Triệu Cẩm Tân, anh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, khàn giọng nói: "Tôi muốn bắn...... cậu.... tránh ra...."

Triệu Cẩm Tân mắt điếc tai ngơ, ngược lại còn đè hai đùi Lê Sóc xuống, dùng sức khẽ hút đầu dương v*t cương đỏ kia, Lê Sóc rốt cuộc khống chế không được nữa, tinh dịch bắn ra.

Triệu Cẩm Tân hơi hơi nghiêng đầu, nhưng vẫn bị bắn vào trong miệng và trên mặt.

Sau khi xuất tinh, Lê Sóc thất thần mấy giây mới hoàn hồn lại, anh nhìn thấy vệt trắng đục hỗn độn trên mặt Triệu Cẩm Tân, có chút áy náy nói: "Tôi đã bảo cậu tránh ra."

Triệu Cẩm Tân quẹt đi tinh dịch trên mặt, lại duỗi đầu lưỡi đỏ thắm ra liếm một chút thứ đang dính trên mặt, tà mị cười nói: "Muốn nếm thử hương vị của anh."

Hai gò má Lê Sóc nóng lên, anh vuốt nước trên mặt: "Cậu rửa sạch một chút đi, tôi đi ra ngoài trước."

Triệu Cẩm Tân lập tức bắt chặt anh lại: "Anh đi đâu vậy?"

"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."

Triệu Cẩm Tân ngẩn người, nheo mắt lại nhìn Lê Sóc: "Sướng xong liền muốn đi? Bảo bối, anh quá hư rồi."

Lê Sóc bình tĩnh đáp: "Đúng vậy đó, thật ngại quá."

Triệu Cẩm Tân một phát bắt lấy eo Lê Sóc, lật thân thể anh qua, phía sau lưng anh dán chặt lên lồng ngực hắn.

Thân thể Lê Sóc cứng đờ, anh cảm giác được đao thịt phấn chấn bừng bừng của Triệu Cẩm Tân đang đâm vào mông mình, sung mãn, cương cứng, nóng rát.....

Triệu Cẩm Tân cắt nhẹ lên vành tai Lê Sóc, nhỏ giọng thì thầm: "Lúc này anh lại muốn đi?"

Lê Sóc hít sâu một hơi: "Sao chứ, tôi không muốn làm, không được sao?"

"Tôi sẽ khiến cho anh muốn làm." Triệu Cẩm Tân dùng ngón tay gõ gõ lên tính khí đã nửa mềm của Lê Sóc: "Đằng trước thì đã sướng rồi, còn đằng sau làm sao bây giờ? Ngày đầu năm mới, tôi nhất định phải thoả mãn Lê thúc thúc, khởi đầu cho thật tốt, đúng không?"

"Tôi không có nhu cầu."

"Anh có nhu cầu." Triệu Cẩm Tân đè thân thể Lê Sóc dựa hẳn lên tường, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ khiến cho anh có nhu cầu." Hắn lại lần nửa ngồi xổm xuống, đẩy khe mông Lê Sóc ra, trong lúc Lê Sóc còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi hắn đã không do dự mà dán vào.

"A......" Cả người Lê Sóc chấn động mạnh, dưới
làn da tựa như có chôn mạch điện, khiến cả người anh đều tê dại. Anh cảm thấy có một vật mềm mại, trơn ướt đang liếm vào nơi khó nói của mình, Triệu Cẩm Tân là đang dùng.......

Triệu Cẩm Tân không kiêng dè gì mà liếm ướt miệng huyệt đóng chặt kia, thậm chí mượn tinh dịch khi nãy của Lê Sóc để bôi trơn, đỉnh đầu lưỡi vào trong.

"Đừng....... Cẩm Tân... cậu....." Lê Sóc cắn môi dưới, không ngừng run rẩy.

"Rất sướng sao?" Triệu Cẩm Tân cong môi khẽ cười một tiếng: "Tôi vẫn chưa thử qua chiêu này, nhưng mà nếu đó là anh....... tôi muốn liếm khắp toàn thân anh." Hai đầu ngón tay hắn lại cắm vào miệng huyệt kia, tách mép hang nhỏ ra hai bên, đầu lưỡi liền chui vào, mô phỏng động tác của dương v*t mà nhẹ nhàng ra ra vào vào.

"Ô....... ư........" Lê Sóc chưa bao giờ trải qua loại dâm loạn như vậy, ngại ngùng xấu hổ kéo đến, nhưng, còn có một loại kích thích khó có thể hình dung.

Triệu Cẩm Tân vừa liếm, vừa thọt một ngón tay cắm vào động thịt kia, khai thác khuấy đảo, mãi cho đến khi miệng huyệt mở ra đường vào mềm mại, sau đó, gần như không để Lê Sóc có thời gian hoà hoãn, hắn đứng thẳng người lên, cầm lấy côn th*t của mình, nhắm ngay cửa huyệt, dùng sức đâm vào.

"A..... a... — —" Một giây trước Lê Sóc còn trầm mình trong kỹ thuật dùng lưỡi dịu dàng mà dâm mỹ của hắn, một giây sau đã bị côn th*t cứng rắn thô bạo đâm thẳng một mạch vào, trong nháy mắt mở rộng tường thịt đến cực hạn, hạ thể anh bị lắp đầy, thân thể anh co rút từng trận, hai bên vành tai đều đỏ thấu.

"Lê thúc thúc vẫn còn yêu thích bảo bối của tôi nhỉ." Triệu Cẩm Tân cười khẽ, nói bên tai Lê Sóc, "Mỗi lần cắm vào, anh luôn run lên."

"............. Đừng nói nhảm." Lê Sóc tựa trán chống lên mặt tường gạch men lạnh buốt, toàn thân anh lúc này đã cực kỳ mẫn cảm, ngay cả đến giọt nước từ vòi sen rơi bắn lên lưng anh, anh dường như cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, điều này có thể thấy, nơi hạ thân đang dán chặt của hai người truyền đến cho anh kích thích lớn đến thế nào, lại thêm cái tên khốn Triệu Cẩm Tân này còn lúc động lúc không.

Anh bất giác thít chặt hậu huyệt, khắc chế ham muốn chộn rộn động đậy eo lưng.

"Không sai, tôi là một tên... tên khốn muốn cho anh lên đỉnh." Triệu Cẩm Tân ôm eo Lê Sóc, bỗng nhiên bắt đầu dồn dập đâm vào rút ra.

Một tay Lê Sóc bao lấy tính khí của mình, tay còn lại nắm thành quyền, dùng sức chống đỡ trên tường gạch men, thân thể anh theo mỗi lần húc vào của Triệu Cẩm Tân mà gần như sắp đụng vào tường, khoái cảm từ nơi đang bị hung hăng thao nhanh chóng dâng lên, chớp mắt đã lan khắp mọi nơi, ăn mòn toàn thân.

Đao thịt của Triệu Cẩm Tân điên cuồng đâm rút tại tường thịt nóng cháy kia, mỗi một lần thúc vào đều tiến đến chỗ không thể sâu hơn, hắn hưởng thụ sự run rẩy của Lê Sóc, miệng huyệt cực hạn kia đem lại kích thích khiến hắn càng trở nên giống một con dã thú đang thoả mãn, tựa như chỉ cần hắn không ngừng, không ngừng thao lộng người này, là có thể lưu lại dấu ấn vĩnh hằng, lưu lại dấu ấn chỉ thuộc về mình hắn.

Tiếng nước chảy tí tách hoà lẫn trong tiếng cơ thể da thịt va chạm, hai người trong đêm hôm đó đã triệt để rơi vào vực sâu hoan ái.......

- -------------------

Lê Sóc tỉnh lại trong mơ màng, trong nháy mắt ý thức lập tức trở lại cơ thể, anh cảm thấy trên da đầu như xẹt qua một luồng điện, ký ức về một đêm điên cuồng tối qua và các giác quan đều trở lại.

Anh đang ở nhà Triệu Cẩm Tân!

Anh ngồi bật dậy từ trên giường, xốc chăn lên thì thấy quả nhiên là... không mặc gì. Anh chịu đựng thắt lưng đau bước xuống giường, tìm quần áo của mình trên sàn, nhưng lại không tìm được.

Anh nhìn đồng hồ một chút, đã hơn chín giờ, ba mẹ anh chắc là đã dậy lâu rồi, mà anh còn đang ở trong phòng Triệu Cẩm Tân... Anh gõ gõ đầu, một trận ảo não.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng động, Lê Sóc nhanh chóng trốn trở về trên giường, nhìn thấy người vào là Triệu Cẩm Tân, anh mới nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Cẩm Tân nhìn anh cười một tiếng, "Tỉnh rồi à."

Lê Sóc nhíu mày nói: "Quần áo của tôi đâu?"

"Dơ rồi, bọn họ mang đi giặt, anh mặc đồ của tôi trước đi." Triệu Cẩm Tân cầm ra một bộ quần áo từ trong tủ.

"Mặc đồ của cậu? Tôi phải giải thích như thế nào?"

"Thì nói là anh cởi nha." Triệu Cẩm Tân chẳng hề để ý nói.

Lê Sóc chà xát tóc: "Tôi muốn qua phòng khách, bên ngoài có người không?"

"Đừng qua đó, tôi đã dặn dò rồi, họ không dám nói lung tung đâu." Hai tay Triệu Cẩm Tân chống trên giường, hôn trán Lê Sóc một chút, "Bây giờ anh chỉ cần mặc quần áo xong, thoải mái xuống lầu ăn bữa sáng là được, muốn tôi giúp anh mặc quần áo sao?"

Lê Sóc nghĩ nghĩ, lấy quần áo qua mặc vào.

Triệu Cẩm Tân ôn nhu nhìn anh: "Lê thúc thúc, tối hôm qua rất thoải mái phải không?"

"Ừ, không tệ." Lê Sóc mặc quần áo, quả nhiên không quá vừa người, khổ người Triệu Cẩm Tân so với anh lớn hơn một chút, anh soi gương, ưu nhã kéo tay áo.

"Chỉ là "không tệ" thôi sao?" Triệu Cẩm Tân từ sau lưng ôm eo anh, nhè nhẹ cắn cắn cổ anh, "Anh rõ ràng rất thích. Lê thúc thúc, tôi sẽ cố gắng khiến anh vĩnh viễn đều thỏa mãn, vĩnh viễn đều..."

"Một năm." Lê Sóc nhẹ nhàng kéo mở hai tay Triệu Cẩm Tân, lạnh nhạt nói: "Chúng ta không có vĩnh viễn, chỉ có một năm." Hơn nữa anh sẽ mau chóng khiến loại quan hệ này chấm dứt, anh ghét nhất là bị uy hiếp.

Nụ cười của Triệu Cẩm Tân cứng lại.

Lê Sóc nói: "Đi thôi, đi ăn sáng."

Triệu Cẩm Tân bắt được cổ tay anh, sắc mặt có chút vặn vẹo, "Thích xong lại chối nha, như vậy rất tổn thương người đó."

"Tôi không có chối, tôi thừa nhận lên giường với cậu rất thoải mái." Lê Sóc kiên nhẫn nói, "Nhưng tôi đã nói qua, tình ái chỉ là một phần trong đời người, lại nói, đời người tiêu phí thời gian nhiều nhất là để ngủ, chẳng lẽ tôi lại muốn kết hôn với cái nệm mang lại cho tôi cảm giác tốt nhất sao?"

"Anh..." Triệu Cẩm Tân cắn răng nói, "Anh đến cùng muốn tôi phải làm như thế nào."

"Làm tốt chính bản thân cậu là được, có một số việc, không cần miễn cưỡng." Lê Sóc nhìn hắn, trong lòng dâng lên từng trận khó chịu, nhưng vẫn bắt buộc chính mình nói ra, "Cậu trẻ tuổi như vậy, vốn chẳng phải là người có thể sống ổn định, cần gì phải hùa theo ý tôi, cương quyết muốn diễn mối tình thắm thiết cái gì. Ràng buộc bản thân một lúc thì dễ, nhưng ràng buộc cả đời rất khó. Tôi cảm thấy cậu đến vài năm cũng không thể chịu nỗi đâu, cho nên vẫn thuận theo bản tính trời sinh của mình đi, chơi đến một ngày không dậy nổi nữa thì thôi."

Triệu Cẩm Tân một tay kéo anh về, lạnh giọng nói: "Anh cho rằng anh rất hiểu tôi?"

"Không phải cậu cũng tự cho rằng cậu rất hiểu tôi sao?"

Triệu Cẩm Tân dừng một chút, nhếch miệng cười, chỉ là bên trong mắt hắn không có nửa phần ý cười: "Đúng, tôi tưởng rằng tôi rất hiểu anh, tưởng rằng anh là người ôn nhu khoan dung, nhưng không ngờ anh lại vô tình như vậy... Cho nên, như nhau thôi, anh cũng không hiểu tôi đâu." Hắn cúi đầu, dán bên tai Lê Sóc nói, "Tôi đã nhận định thứ gì, thì vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi."

"Nói giống như là cậu đã trải qua một đời rồi vậy, thực ra, chẳng qua cậu chỉ mới đi được một phần tư cuộc đời thôi." Lê Sóc tách mở hai tay Triệu Cẩm Tân.

"Anh thật có bản lĩnh." Triệu Cẩm Tân cười khổ nói, "Mỗi lần tôi cho rằng có thể nhìn thấy một chút hi vọng, thì anh liền đánh tôi trở lại đáy vực."

Lê Sóc cúi đầu.

"Anh chưa từng... chưa từng thương tiếc tôi một chút nào sao?" Triệu Cẩm Tân tối nghĩa nói, "Anh thật sự đã từng thích tôi sao? Tại sao lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy? Thật sự là tôi không thể tha thứ như vậy sao?!"

"Nếu cậu thề không lấy những thứ kia uy hiếp tôi, thì mới có thể bàn đến chuyện tha thứ."

Triệu Cẩm Tân cắn cắn môi, "Tôi không làm được, chỉ có như vậy, anh mới có thể ở lại bên cạnh tôi."

Lê Sóc nhắm hai mắt lại: "Vậy thì không còn gì để nói." Anh xoay người đi.

- ------------

Hôm đó lúc ăn sáng, không biết có phải Lê Sóc có tật giật mình hay không, anh cảm thấy ánh mắt các trưởng bối nhìn anh đều có chút không giống với mọi ngày, anh cũng lười suy nghĩ, tính ra những việc anh cần nghĩ dạo này đã quá nhiều, đầu óc anh đã sắp nổ tung.

Sau khi về nhà, anh gọi trợ lý đặt vé máy bay, định vài ngày sau trở về nước để giải quyết việc Từ Đại Duệ. Từ Đại Duệ là cần tiền, không đến vạn bất đắc dĩ, thật sự sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn, anh cũng hi vọng chuyện này có thể lặng yên không một tiếng động dùng tiền giải quyết.

Thời gian kế tiếp, anh cẩn thận chỉnh lý qua các tư liệu tài chính của Ân Nam mà anh thu thập được. Chuyện Từ Đại Duệ anh muốn giải quyết, chuyện Triệu Cẩm Tân... anh cũng muốn giải quyết. Ở chung với Triệu Cẩm Tân càng lâu, anh lại càng dễ dàng thả lỏng cảnh giác.

Anh tuyệt sẽ không để bản thân mình lại luân hãm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện