Ai Đem Ai Là Thật

Phiên ngoại 2: Hôn lễ (Thượng)


trước sau

Phần Thượng

- ----------------

Tết Âm lịch năm nay tương đối đến sớm hơn năm rồi, chỉ cách Lễ Giáng Sinh có hơn nửa tháng, Lê Sóc cùng Triệu Cẩm Tân thương lượng, dành một kỳ nghỉ phép thật dài về đoàn tụ cùng gia đình.

Công ty mới của Lê Sóc vừa khởi bước, lượng công việc chưa lớn, cuối năm cũng quá bề bộn nhiều việc, nhưng Chi nhánh Ân Nam thì lại khác, đến cuối năm công tác chồng chất, Triệu Cẩm Tân bận rộn đến mức xoay vòng vòng, cố gắng giải quyết hết công việc để có thể kịp nghỉ phép dịp Lễ Giáng Sinh.

Lê Sóc nhìn hắn bận rộn mà đau lòng, liền giúp chia sẻ không ít nghiệp vụ tài chính. Mới đầu Lê Sóc còn cảm thấy mỗi người đều có sự nghiệp riêng là rất tốt, nhưng cũng không biết thường xuyên qua lại thế nào, bất giác anh dường như đã trở thành "Tổng giám đốc tàng hình" của Chi nhánh Ân Nam, hầu hết các quyết sách về vấn đề tài vụ của công ty Triệu Cẩm Tân đều giao cho anh xử lý.

Lê Sóc hiểu rõ, Triệu Cẩm Tân là đang hoàn toàn yên tâm tin tưởng anh không hề giữ lại chút gì, cho nên anh cũng thường trêu chọc Triệu Cẩm Tân mướn anh không trả tiền, anh làm việc của Ân Nam so với việc công ty mình còn muốn nghiêm túc hơn.

Hôm nay, Lê Sóc vừa họp xong cùng bộ phận tài vụ, thì cầm tài liệu đi tìm Triệu Cẩm Tân.

Anh gõ cửa hai tiếng, bên trong không đáp lại, anh liền đẩy cửa ra đi vào.

Triệu Cẩm Tân đang nhắm mắt nằm trên sô pha, hô hấp nhè nhẹ, nhìn qua hình như đã ngủ thật sự. Trên người hắn còn mặc tây trang ngay ngắn, đôi chân dài không có chỗ gác đang vương ra ngoài ghế sô pha, chân mày hơi hơi nhíu lại, tựa hồ cũng không thoải mái lắm.

Lê Sóc để hồ sơ xuống, nhẹ nhàng đi qua, ôn nhu gạt giọt mồ hôi vương trên trán, rồi sau đó giật giật lỗ tai hắn.

Mí mắt Triệu Cẩm Tân lay động, chậm rãi mở ra, lúc nhìn thấy Lê Sóc, hắn lộ ra nụ cười rạng rỡ không hề phòng bị.

"Sao lại ngủ ở đây, không thoải mái, vào phòng nghỉ đi." Lê Sóc vỗ về trán hắn, nhìn đôi mắt tái xanh của hắn, thật hận không thể giúp hắn chia sẻ nhiều hơn.

Triệu Cẩm Tân nâng tay ôm lấy cổ anh, cười cười nói: "Vừa nằm gọi điện thoại cho người ta, kết quả liền ngủ quên."

"Hay là Lễ Giáng Sinh đừng trở về, không cần phải gấp gáp đuổi kịp thời gian, cậu cũng không cần mệt mỏi như vậy."

"Không, nhất định phải trở về trước dịp Lễ Giáng Sinh." Triệu Cẩm Tân xoay người ngồi dậy, hôn Lê Sóc một chút, "Không sao, tôi ước có thể nhanh chóng giải quyết xong hết công việc, để có thể mỗi ngày đều chỉ ở bên anh."

Lê Sóc cũng hôn lại hắn một chút: "Tôi cũng muốn mỗi ngày đều chỉ ở bên cậu, nhưng tôi thật sự không hi vọng cậu áp lực bản thân như vậy, chúng ta ở lại đây đón Lễ Giáng Sinh cũng được mà, sao cậu nhất định phải trở về trước dịp Lễ vậy, cũng chỉ cách có vài ngày."

Triệu Cẩm Tân kéo anh đến sô pha ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng: "Lê thúc thúc, trước đó tôi đã cầu hôn anh, anh đã đồng ý."

Lê Sóc ngẩn người: "Đúng vậy."

"Nếu anh đã đồng ý, chúng ta không phải nên kết hôn sao."

Lê Sóc lại sửng sốt một chút, lập tức bật cười: "Kết hôn? Tôi cho rằng bây giờ chúng ta xem như đã kết hôn rồi."

" "Xem như" mà thôi, chứ không phải chính thức." Trong mắt Triệu Cẩm Tân lóe ra một tia hưng phấn, "Tôi muốn chính thức kết hôn, muốn hôn nhân của chúng ta có sự thừa nhận của pháp luật, muốn có hôn lễ, muốn có lời chúc phúc, chẳng lẽ anh không muốn sao?"

Trong lồng ngực Lê Sóc dâng lên một trận chua xót mà ngọt ngào, nhất thời cảm động đến nói không nên lời. Anh vẫn hi vọng có thể cùng người mình yêu chung sống một đời, nhưng cũng không dám hi vọng xa vời một hình thức hôn nhân hoàn mỹ như thế. Bởi vì không phải ai cũng có cha mẹ suy nghĩ tiến bộ cởi mở như cha mẹ mình, cũng không phải tất cả mọi người đều thích sự lãng mạn cường điệu, nhưng anh vẫn trông mong, có một số chuyện trong cuộc đời anh luôn muốn một lần được nếm trải, huống chi là một buổi lễ quan trọng nhất đời người như hôn lễ thế này.

Chỉ là, hôn nhân với anh mà nói là trang nghiêm, do đó anh không hi vọng nó trở thành một cách thức để Triệu Cẩm Tân lấy lòng mình, anh chần chờ một chút: "Kết hôn, đương nhiên là muốn, hôn lễ, đương nhiên là muốn..."

Ánh mắt Triệu Cẩm Tân sáng quắc, hắn nâng mặt anh lên dùng lực hôn một ngụm: "Cho nên chúng ta phải trở về trước Lễ Giáng Sinh, mẹ tôi đã tính rồi, hai ta trong năm nay kết hôn là tốt nhất, đến Lễ Giáng Sinh họ cũng được nghỉ."

Lê Sóc nhìn bộ dáng hưng phấn của hắn, có chút không đành lòng cự tuyệt, nhưng anh vẫn nói ra băn khoăn trong lòng mình: "Cẩm Tân, cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao? Cậu mới 24 tuổi."

Triệu Cẩm Tân hơi giật mình, khóe mắt rủ xuống, rõ ràng có chút tổn thương: "Đến bây giờ anh còn hỏi tôi vấn đề này?"

"Tôi năm nay 35 tuổi, tôi có thể khẳng định nói, tôi muốn hôn nhân, muốn có gia đình, thế nhưng cậu còn rất tuổi trẻ, tôi chỉ hi vọng cậu thật tỉnh táo khi đưa ra mỗi một quyết định."

"Sao tôi lại không tỉnh táo?" Đại khái là mấy ngày nay quá mệt mỏi nên cảm xúc của Triệu Cẩm Tân có chút mạnh mẽ, hắn vò tóc, "Tôi biết bây giờ anh đối với tôi vẫn còn phòng bị, không sao, chúng ta từ từ đến."

Lê Sóc nắm tay hắn, ôn nhu nói: "Bảo bối, không phải tôi không tín nhiệm cậu, chỉ là kết hôn là một quyết định trọng đại."

"Anh không phải đã đồng ý lời cầu hôn của tôi sao!" Triệu Cẩm Tân có chút nóng nảy.

"Tôi đã đồng ý cậu, nhưng chúng ta không cần làm vội vã như vậy."

Triệu Cẩm Tân hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại: "Anh nói đúng phân nửa, hôn nhân, gia đình, đều không phải là dự tính hiện tại của tôi, nhưng trước khi tôi gặp được anh, ngay cả yêu đương nghiêm chỉnh tôi cũng chưa từng suy xét qua. Chỉ có một điều duy nhất tôi xác định, đó chính là anh, tôi muốn cùng anh vĩnh viễn bên nhau, tôi muốn làm mọi thứ để có thể khiến chúng ta càng thêm thân mật gần gũi hơn nữa, cho nên chúng ta phải kết hôn, tôi muốn pháp luật cũng phải thừa nhận chúng ta vĩnh viễn không phân ly."

Con ngươi thăm thẳm của Lê Sóc chớp động, anh bị ánh mắt và lời nói kiên định của Triệu Cẩm Tân làm cho kinh ngạc, cảm xúc nhất thời như nghẹn trong yết hầu, không nói nên lời.

Triệu Cẩm Tân giang tay ôm trọn anh vào lòng: "Trên tay anh đang đeo nhẫn đính hôn của tôi, quần áo của tôi chiếm nửa tủ quần áo của anh, mỗi ngày tôi đều nói "tôi yêu anh", anh còn do dự cái gì? Lê thúc thúc, chúng ta kết hôn đi!"

Đôi mắt Lê Sóc hơi hơi phiếm hồng, anh dùng sức ôm lại Triệu Cẩm Tân, mặt giãn ra cười nói: "Được, chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ lãng mạn nhất." Chú sư tử nhỏ của anh một lần lại một lần kiên định tình cảm giữa họ đến thế, sao anh lại lùi bước được.

Triệu Cẩm Tân hung hăng hôn anh vài cái: "Thế này mới đúng!"

Lê Sóc vỗ vỗ lưng hắn: "Mấy ngày nay vất vả một chút, giải quyết cho xong công
việc, sau đó chúng ta về Mỹ."

Triệu Cẩm Tân cọ cọ lên mặt anh: "Anh muốn hôn lễ như thế nào? Có mong muốn gì đặc biệt đối với hôn lễ hay không?"

Lê Sóc thần bí cười cười: "Đương nhiên là có, nhưng mà, đợi lúc trở về sẽ nói cho cậu nghe, miễn cho cậu phân tâm."

"Anh nói trước đi nha, để tôi có hi vọng." Triệu Cẩm Tân liếm liếm tai anh, "Anh nói cái có liên quan đến đêm động phòng hoa chúc ấy."

Lê Sóc cười mắng: "Tôi biết ngay cậu muốn hỏi cái này mà."

"Nói đi nha." Triệu Cẩm Tân ôm Lê Sóc bổ nhào trên sô pha, cười xấu xa nói: "Anh nói đi, chúng ta cùng làm, một đời người động phòng có một lần, sao có thể một chút kế hoạch cũng không có đây."

Lê Sóc niết mũi hắn lung lay: "Thật sự? Tôi nói cậu sẽ nguyện ý làm sao?"

"Nguyện ý."

Lê Sóc nhếch môi cười cười: "Tôi đã từng mơ ước được vén khăn đỏ đội đầu."

Triệu Cẩm Tân nheo lại ánh mắt: "Lê thúc thúc háo sắc nha."

"Trong đầu cậu toàn nghĩ cái gì không nha, đúng là "dâm giả gặp dâm" mà!" Lê Sóc vỗ đầu hắn vài cái cười mắng, "Tôi là muốn làm theo tập tục truyền thống của người Trung Quốc ta, sao đến miệng cậu lại biến thành thế này đây."

Triệu Cẩm Tân một chút cũng không đỏ mặt, vui cười nói: "Tôi thích khăn voan đỏ, cứ quyết định như vậy đi."

"Cậu thật sự nguyện ý đội khăn đỏ?" Lê Sóc có chút chần chờ, nhưng nghĩ đến trước giờ Triệu Cẩm Tân đều là người không biết ngại ngùng, sự do dự của anh cũng liền tiêu tan.

"Vì anh tôi nguyện ý." Triệu Cẩm Tân gối đầu lên cánh tay Lê Sóc, mỉm cười nói.

Lê Sóc nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương cho hắn: "Lúc trở về chúng ta cùng nhau chuẩn bị hôn lễ, không cần quá long trọng, nhưng phải mời hết họ hàng bạn bè thân thiết đến."

"Ừ, đương nhiên, anh không thích long trọng thì chúng ta sẽ làm đơn giản chút, nhưng tôi còn là định đăng một trang trên Thời báo New York."

"Không được, rất mất mặt."

"Nói đùa thôi."

"Cậu nặng quá nha, đứng lên đi." Lê Sóc bị hắn ép tới có chút tức ngực.

"Bây giờ chê tôi nặng sao?" Triệu Cẩm Tân tà tà cười nói, "Mấy hôm trước không phải vẫn một mực kẹp chặt tôi sao."

Lê Sóc vò loạn mái tóc của hắn: "Nhất định là cậu béo lên rồi."

"Tôi mới không béo... f*ck, tôi đột nhiên nhớ ra đã năm ngày chúng ta không có làm!" Triệu Cẩm Tân mặt đầy ảo não.

Lê Sóc nén cười: "Cậu chuyên tâm công tác cho tốt đi, còn sợ không đủ mệt sao."

"Công tác có mệt cũng không thể để cho bảo bối của tôi tịch mịch nha." Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt, "Không thì bây giờ ta..."

Lê Sóc đẩy hắn ra: "Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, không mệt thì làm việc tiếp, còn muốn về Mỹ nữa không."

Triệu Cẩm Tân quyệt miệng, mặt đầy thất vọng.

Lê Sóc hôn một cáilên mặt hắn, sau đó cười nhẹ nói: "Chờ cậu bận rộn xong, chúng ta lập tức bay về New York, trong hồ bơi căn hộ của cậu ở Brooklyn, chúng ta vừa thưởng thức cảnh đẹp công viên ven sông, vừa làm tình!"

Trong mắt Triệu Cẩm Tân lộ ra tinh quang, hưng phấn đến nỗi ôm ngang lấy Lê Sóc, khiêng trên vai vừa xoay vài vòng vừa la to.

Lê Sóc cười ha ha: "Cẩn thận bị bên ngoài nghe được, có dọa người hay không!"

Triệu Cẩm Tân đẩy anh ngã lên bàn làm việc, dùng sức ngăn chặn môi anh, lỗ mãng nhưng lại không mất ôn nhu mà hôn, Lê Sóc cũng ôm cổ hắn, nhiệt tình đáp lại.

Một nụ hôn kéo tình yêu thêm dài, đủ để sưởi ấm toàn bộ trời đông giá rét.

- -------------

Triệu Cẩm Tân rốt cuộc đã kịp giải quyết hết công việc quan trọng trước Lễ Giáng Sinh, còn lại vài công tác khác thì giao cho cấp dưới làm.

Hai người đã gần một tháng không có thời gian thân thiết với nhau, nên lúc đặt vé máy bay, Lê Sóc đã bao toàn bộ khoang hạng nhất, tuy rằng trên máy bay cũng không làm được cái gì, nhưng ít nhất họ có thể cùng nhau ở một chỗ riêng tư mà không có người khác quấy rầy.

Trước khi về, Lê Sóc đã phát thiệp mời dự hôn lễ cho bạn bè thân thiết, ngày cụ thể thì vẫn chưa quyết định, đến khi tổ chức chính thức thì anh sẽ bao một chuyến bay cho tất cả họ hàng bạn bè thân thiết trong nước đến dự.

Ôn Tiểu Huy thực sự rất hưng phấn, xung phong nhận việc trang hoàng chuẩn bị tổ chức cho hôn lễ, thuận tiện lo luôn các khoản ăn uống chơi bời trong bữa tiệc. Chu Cẩn Hành thì hứa nhất định cậu sẽ đến dự, cũng sẽ đưa người nhà đến chơi một chuyến. Phản ứng của Lý Trình Tú là thú vị nhất, cậu ở trong điện thoại xúc động đến nghẹn ngào, khiến Lê Sóc dở khóc dở cười.

Treo điện thoại, Lê Sóc trêu chọc Triệu Cẩm Tân: "Ai, cậu nói xem lúc nghe tin chúng ta kết hôn, Thiệu Quần sẽ phản ứng thế nào?"

Triệu Cẩm Tân đảo mắt, cười nói: "Anh cảm thấy ảnh sẽ phản ứng thế nào?"

"Vừa không cam lòng vừa miễn cưỡng cười..." Lê Sóc nghĩ nghĩ liền nở nụ cười, "Thú vị."

"Anh xấu tính vậy nha, anh có phải là Lê thúc thúc không, hay là người ngoài hành tinh ngụy trang thành." Triệu Cẩm Tân từ sau lưng ôm lấy Lê Sóc, tay hắn lập tức trượt vào trong quần áo anh, "Tôi phải sờ thử xem, phải kiểm tra thân phận mới được."

Lê Sóc cười nhẹ nói: "Cậu kiểm tra như thế nào đây, người ngoài hành tinh thì sẽ biến thân đó."

"Người ngoài hành tinh có biến thân thế nào cũng sẽ không giống anh hoàn toàn." Triệu Cẩm Tân cắn cắn bên tai anh, "Người ngoài hành tinh làm sao mà biết, Lê thúc thúc thích nhất bị tôi sờ ở đâu, bị tôi liếm ở đâu..."

Lê Sóc xoay người, trêu đùa hắn: "A, ở đâu nào?"

"Tôi sẽ từng bước từng bước biểu thị cho anh xem." Triệu Cẩm Tân ngậm lấy môi Lê Sóc.

Lê Sóc cười nhẹ vỗ vỗ mông hắn: "Cậu biết bây giờ mấy giờ rồi không, đi, đi sân bay thôi."

"Anh muốn không, chúng ta đổi vé..."

"Đừng nháo." Lê Sóc hướng hắn chớp chớp mắt, cười đến phong lưu phóng khoáng, "Chúng ta về nhà!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện