Lạc Ẩm Băng nhìn lòng bàn tay của mình, quả cà chua hồng hấp dẫn đang nằm trong tay hắn, thêm một chút màu sắc vào lòng bàn tay nhợt nhạt.
Hắn đưa tay ra trước mặt Ngô Phi, tang thi phản ứng một hồi liền mở to hai mắt, hiểu ngầm mà sử dụng dị năng ngưng tụ ra một quả cầu nước, rửa sạch quả cà chua vừa hái xuống.
Quả cà chua to bằng nửa lòng bàn tay long lanh ánh nước, từ khi bị trói trong phòng thí nghiệm, Lạc Ẩm Băng đã không được ăn trái cây và rau củ tươi mới trong mấy tháng, hắn đưa cà chua vào miệng, vị chua ngọt mọng nước khiến hắn hài lòng híp mắt lại.
Lạc Ẩm Băng từ trong túi xách tìm một vài viên Nguyên Tinh đưa cho Lộc Ninh, mở miệng nói:
"Sau khi hấp thụ năng lượng, làm chín thêm mấy quả."
Lộc Ninh nhìn Nguyên Tinh vô cùng trân quý trong tay, cảm giác bị đoạn đường cử đi học này kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thần sắc hoảng hốt, cô vội vàng gật đầu, sau đó đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía Ngô Phi.
Ngô Phi đã ngồi thẳng mặt không thay đổi từ nãy đến giờ, không hề bị lay động bởi quả cà chua tươi mới.
Lạc Ẩm Băng tùy ý nói:
"Cô ăn đi, Ngô Phi không ăn những thứ này."
Lộc Ninh nuốt nước miếng, cô không dám chú ý như Lạc Ẩm Băng, không để Ngô Phi giúp rửa sạch sẽ, cô xoa xoa liền ăn rau quả tươi hiếm có.
Sau khi đưa nước ngọt trong veo vào miệng, Lộc Ninh nghi ngờ hỏi:
"Tại sao Ngô Phi không ăn những thứ này?"
Lạc Ẩm Băng liếc Lộc Ninh một cái: "Anh ta là tang thi."
Giữa tiếng ho khan kinh thiên động địa, Lộc Ninh kinh hãi nhìn tang thi đang ngồi ngay ngắn tại chỗ, cảm thấy mình giống như lạc vào một tổ chức khủng khiếp nào đó, ở đây Nguyên Tinh không cần tiền, tang thi ở đây không chỉ có thể nói chuyện mà còn hợp tác với những người khác lập đội lên đường.
Lạc Ẩm Băng cũng kinh ngạc, lông mày hơi nhướng lên:
"Cô vậy mà không nhìn ra?"
Giọng điệu nghi vấn của hắn quá rõ ràng khiến Lộc Ninh cũng bắt đầu ngẫm lại, hẳn là cô không đủ khả năng quan sát cũng quá thích chuyện bé xé ra to, mà không phải bản thân chuyện này quá kinh thế hãi tục.
Kinh thế hãi tục: làm người đời nghe qua đều phải sợ.
Tự mình tẩy não một lúc, Lộc Ninh nghe được Lạc Ẩm Băng nói:
"Nhóm các người lúc trước định trốn đi đâu?"
Lộc Ninh nghĩ ngợi đáp:
"Hướng về vùng ngoại thành, càng gần càng tốt."
Lạc Ẩm Băng không lên tiếng, hắn mở hộp đồ ăn nhẹ, dùng bàn tay đã rửa sạch lấy một miếng bánh hạch đào ăn, ra hiệu cho Lộc Ninh tiếp tục nói.
Lộc Ninh mô tả ngắn gọn trải nghiệm của bản thân sau ngày tận thế, cuối cùng kết luận:
"Vì vậy, chúng tôi nghĩ rằng vùng ngoại thành và nông thôn không có nhiều tang thi, thực sự là an toàn nhất."
Lạc Ẩm Băng gật đầu, đây là suy nghĩ của nhiều người sau tận thế một thời gian ngắn.
Nhưng một năm sau ngày tận thế, lượng bệnh độc tang thi trong không khí sẽ vượt ngưỡng cho phép, những người có dị năng sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng người bình thường có một nửa xác suất trực tiếp biến dị, nếu trên người có vết thương, xác suất biến dị sẽ cao hơn nữa.
Sau đó, tang thi động vật sẽ tràn lan khắp thế giới, một con muỗi một con chuột cũng có thể lây lan bệnh độc, cuối cùng, thực vật sẽ bắt đầu biến thành tang thi, các loại cây ăn được sẽ giảm dần, trong đó còn kèm theo một lượng nhỏ bệnh độc, tích tụ bệnh độc này cũng sẽ dẫn đến biến dị, lần này ngay cả dị năng giả cũng không cách nào tránh khỏi.
Loài người từng ngông cuồng cho rằng mình đã thích nghi với tận thế, sau đó lại phát hiện ra, tận thế là một quá trình thế giới trượt xuống địa ngục, họ chỉ có thể vùng vẫy, lại không thể ngăn cản.
Điều duy nhất được coi là bình minh của ngày tận thế là các dị năng giả não vực tập trung tại các Viện nghiên cứu lớn, họ đã nghiên cứu ra các loại cây trồng có hàm lượng bệnh độc thấp nhất, còn có rất nhiều phát minh giúp con người duy trì sự sống.
Hai năm sau tận thế, những người sống sót rải rác gần như bị xóa sổ, Khu an toàn cỡ lớn trở thành bến cảng duy nhất của nhân loại.
Lạc Ẩm Băng không định nói những điều này, hắn nhìn về phía Lộc Ninh, nói với giọng điệu không thể từ chối:
"Chúng ta đi Yến Thành."
Lộc Ninh sửng sốt, ngoan ngoãn gật đầu không phản bác.
Lạc Ẩm Băng đưa cây bao báp tí hon cho Ngô Phi, để tang thi hồn ở trên mây thu thập vật tư, mình thì suy tư một chút, mở miệng lần nữa:
"Từ đây về phía Đông, chắc cô cũng biết gì đó khi đi qua các địa phương ven đường."
Lục Ninh trầm ngâm mở miệng:
"Đường cao tốc khẳng định không thể đi, đường bị chặn bởi một vụ tai nạn xe cộ liên hoàn, nếu đi đường quốc lộ, gần nhất chính là Khu an toàn Lâm Thành, tôi chưa từng đến đó, nhưng danh tiếng của nó giữa những người sống sót không quá tốt. "
Mắt Lạc Ẩm Băng hơi tối lại, Khu an toàn Lâm Thành, một cái tên xẹt qua trong đầu hắn, lúc này đối phương hẳn là người phụ trách Khu an