Cánh cửa phòng thí nghiệm nơi Lạc Ẩm Băng nằm lặng lẽ bị đẩy ra.
Lạc Ẩm Băng nằm trên giường bệnh cũng không tốn sức nhìn xem là ai đến, dị năng não vực mà hắn luôn duy trì khiến hắn không cần nhìn bằng mắt cũng đã biết đáp án.
Đó là một tang thi trẻ cao lớn, với vẻ mặt trống rỗng trên khuôn mặt xám xịt, không có thần trí giống như tất cả các tang thi khác, mà các bước chân của nó lại đi về một hướng xác định.
Nó bị Lạc Ẩm Băng triệu hồi đến đây.
Lạc Ẩm Băng không chắc các nhà nghiên cứu sẽ đối phó với mình như thế nào sau khi phòng thí nghiệm bị tấn công, vì vậy hắn đã sớm điều khiển một vài tang thi đến phòng thí nghiệm đầu tiên để bảo vệ an toàn cho chính mình.
Sau khi tang thi trẻ cao lớn mở cửa, ấn chân vào cửa để giữ cho nó mở, hàng loạt tang thi lần lượt tiến vào, khi tang thi cuối cùng bước vào cửa, nó thu chân lại, chắp tay đứng bên ngoài cửa, làm một nhân viên bảo vệ.
Hàng loạt hành động của nó cứ thế trôi chảy, nếu không để ý đến nước da xám xịt của nó, sẽ không bao giờ nhận ra đây là một tang thi.
Sáu hoặc bảy tang thi bước vào phòng thí nghiệm tiến về phía Lạc Ẩm Băng, nhiệm vụ của chúng là tháo dây trói.
Khi mấy bàn tay vươn về phía giường bệnh, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với lớp dây trói dày đặc, vẻ mặt Lạc Ẩm Băng cứng lại, nhíu mày.
Dưới sự điều khiển của hắn, một tang thi giơ hai tay trước mặt hắn, đây là một người phụ nữ trẻ trước khi biến thành tang thi, trước tận thê có thói quen vẽ móng tay, nhưng lúc này nó đã làm tang thi được vài tháng, móng tay nhọn dính đầy vết bùn với máu khiến người ta cảm thấy khó chịu khi nhìn vào.
Lạc Ẩm Băng rất chống cự mà lắc đầu, tang thi này ngơ ngác bước ra khỏi cửa, cùng làm bảo vệ với tang thi cao lớn lúc trước.
Những đôi tay khác có móng tay không dài, nhưng trên tay cũng dính đầy vết máu bụi bặm, Lạc Ẩm Băng nhẹ nhàng thở dài, kiên nhẫn điều khiển tang thi đi đến góc phòng thí nghiệm.
Đó là nơi đặt các thiết bị tẩy rửa của phòng thí nghiệm, mà bây giờ, khi vòi nước được mở, một nhóm tang thi được cho là tàn bạo không lý trí ngoan ngoãn xếp thành một hàng thẳng, lần lượt tiến lên rửa tay.
Mười phút sau, mấy đôi bàn tay rửa sạch đến sắp tróc da tay được xếp thành vòng tròn, đưa ra trước mặt Lạc Ẩm Băng để hắn kiểm tra.
Sự chống cự trong mắt Lạc Ẩm Băng biến mất, hắn ra lệnh cởi trói.
Trên người Lạc Ẩm Băng có hàng chục sợi dây trói, một vài tang thi cố gắng làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài cuối cùng cũng cởi xong, đúng là trong lúc đó có nhà nghiên cứu đến phòng thí nghiệm này, nhưng còn chưa đến cửa đã bị hai con tang thi canh cửa giải quyết.
Lạc Ẩm Băng không để ý tới chuyện này, cuối cùng hắn cũng được tự do, giơ cánh tay trái lên, đèn phẫu thuật chiếu sáng cánh tay hắn, hắn bị giam cầm và hành hạ quá lâu, gầy đến mức gần như đá lởm chởm, có thể thấy rõ những mạch máu bầm tím trên làn da nhợt nhạt, hai thứ này kết hợp lại có một vẻ đẹp yêu dị.
Nhìn bàn tay mình với ánh mắt lãnh đạm, năm ngón tay chậm rãi siết chặt, như thể đang nắm giữ số phận, khi khép lòng bàn tay lại thành nắm đấm, hắn chợt nở một nụ cười lạnh lùng.
Kiếp này, cơ thể của hắn không bị hủy hoại, dị năng chưa bị mất kiểm soát do thí nghiệm trên thân thể, hắn đã lấy lại được tự do của mình, sự hận thù thiêu đốt hắn trong vô số ngày đêm ở kiếp trước đã được hấp thụ vào sâu trong xương tủy, cuối cùng cũng có cơ hội phát tiết.
Lạc Ẩm Băng chống người, rời giường bệnh.
Cơ thể này đã không đứng thẳng quá lâu, mặc dù cơ thể của Lạc Ẩm Băng vẫn còn khỏe mạnh do khả năng phục hồi hỗ trợ, nhưng lúc đầu rất khó để thích ứng, chân của Lạc Ẩm Băng có chút bủn rủn, hắn thoát lực, ngồi trên mép giường bệnh.
Chân trái chạm đất, đùi phải phải khuỵu xuống, hơi dùng lực khiến bắp chân phải rung lên, đầu gối đau dữ dội.
Đây là món quà từ Khưu Danh Chương, gã và Điền Trạch Khải đều là dị năng giả kim loại, họ sáng tạo hơn trong việc sử dụng dị năng, gã đã tạo ra một mảnh kim loại có biểu tượng của riêng mình, trong một lần thí nghiệm, gã đã ấn mảnh kim loại đó vào đầu gối phải của Lạc Ẩm Băng.
Gã biết Lạc Ẩm Băng có khả năng khôi phục rất mạnh, đặt mảnh kim loại vào vị trí cực kì xảo quyệt, khiến Lạc Ẩm Băng không thể tự lấy ra mảnh kim loại, chỉ cần có mảnh kim loại này trong cơ thể, hành động của Lạc Ẩm Băng sẽ bị hạn chế, có thể nhận ra khi xuất hiện gần Khưu Danh Chương.
Khưu Danh Chương đã sử dụng thủ đoạn này để cung cấp lớp bảo hiểm cuối cùng ngăn Lạc Ẩm Băng trốn thoát.
Khi Lạc Ẩm Băng được cứu ra khỏi phòng thí nghiệm ở kiếp trước, cơ thể hắn đầy vết thương, trên đường đi hắn đã cắt bỏ đùi phải của mình, xương mới mọc tự nhiên không có vấn đề, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để chờ xương dài ra.
Vẻ mặt của Luo Yinbing trở nên âm trầm một chút, hắn đã thích nghi với cảm giác đứng thẳng, nhẹ nhàng đặt chân phải của mình xuống đất.
Vừa mới dùng lực, đầu gối liền đau nhói, Lạc Ẩm Băng cau mày, không để ý đến cơn đau, bước về phía cửa phòng thí nghiệm.
Cơn đau ở đầu gối bên phải quấy rầy hắn suốt, mà mặc dù tốc độ của hắn chậm nhưng vẫn vững vàng, hắn thà chịu đựng cơn đau dữ dội còn hơn là để lộ cơn đau.
Lạc Ẩm Băng sinh ra đã có thân hình đẹp, vai thẳng lưng thẳng, nhưng từ khi bị nhốt trong phòng thí nghiệm, hắn càng ngày càng gầy, hiện tại hắn đang mặc một bộ đồ bệnh nhân lớn, bộ quần áo sọc xanh trắng trống rỗng treo trên người, càng lộ ra dáng người gầy gò khiến người đau lòng của hắn.
Chân dài thẳng tắp, mắt cá chân trắng nõn, nhỏ gầy có thể dùng một tay nắm lấy, khi bước đi ống quần rộng rãi lắc lư, da cổ chân nhẵn nhụi cũng vì đó thỉnh thoảng xuất hiện, hắn mặc bộ quần áo bệnh nhân lộ ra mấy phần trêu chọc lòng người.
Lạc Ẩm Băng bước đến cửa phòng thí nghiệm, giơ tay mở cửa.
Khác với vẻ yên tĩnh trong phòng thí nghiệm hắn, toàn bộ bên ngoài Viện nghiên cứu đã giống như địa ngục, lần lượt có tiếng la hét và tiếng nhai, chân tay cụt ở khắp nơi, máu tụ thành dòng chảy trên mặt đất sáng đến có thể soi gương.
Lạc Ẩm Băng sắc mặt không thay đổi bước ra ngoài.
Hắn buông lỏng sự khống chế của vài con tang thi trong phòng thí nghiệm, chúng lập tức dồn tâm huyết vào việc ăn uống, Lạc Ẩm Băng một mình bước đi trong địa ngục với xác chết chất thành núi và máu chảy thành sông này.
Đầu gối của hắn bị đau, tốc độ đi rất chậm, nhưng vì bước chân quá vững vàng nên hắn giống như đang nhàn nhã đi bộ dạo chơi, hoàn toàn không thích hợp với khung cảnh ngục Tu La đẫm máu điên cuồng xung quanh, hắn đi qua vô số tang thi, thợ săn cả người đầy máu đều gục đầu xuống run rẩy, không có tang thi nào dám to gan khiêu chiến hắn.
Lạc Ẩm Băng đi đến cửa phòng nghỉ ngơi ở ngoài của mình.
Lạc Ẩm Băng cúi đầu đánh giá bản thân, quần áo bệnh nhân dính đầy máu, là vết dao của Điền Trạch Khải xuyên qua cánh tay lưu lại, ngoài ra toàn thân hắn đều sạch sẽ.
Ở phía bên trái hắn, một cánh tay tang thi đã rời khỏi chủ nhân, nhưng nó vẫn đang đóng mở tại chỗ, ở phía bên phải hắn, một nhà nghiên cứu đang nằm trên vũng máu với đôi mắt mở to, đã chết, máu chảy như mạng nhện, Lạc Ẩm Băng đứng chân trần ở trong một nơi đỏ tươi, nhưng hai bàn chân dài trắng nõn không dính chút máu.
Lạc Ẩm Băng