Băng qua sa mạc nhiều ngày trời, chúng tôi rốt cuộc cũng tìm được Cổ Thành trong lời đồn.
Nhìn từ xa toà thành này cũng bình thường thôi, có phần hơi nhỏ nữa.
Nhưng có thể đột nhiên xuất hiện giữa sa mạc mênh mông thì lại là chuyện không hề bình thường chút nào.
Cổ Thành không cấm tu sĩ chính đạo, song dù sao đây vẫn là địa bàn của ma đạo, ba người bọn tôi đều đeo mặt nạ quấn áo choàng đen tiến vào.
Thăm dò một hồi tôi mới biết hoá ra hội đấu giá ở Cổ Thành không thể dùng linh thạch để trao đổi mà phải dùng vật đổi vật.
Người nào có thứ khiến chủ nhân món đồ vừa lòng nhất thì sẽ đấu giá thành công.
Tác phong bừa bãi này rất giống phong cách của ma tu, tôi không lấy làm lạ gì.
Chỉ là để tham gia hội đấu giá, bọn tôi đều phải lấy một thứ gì đó có giá trị để thế chấp.
Trong trường hợp bỏ của chạy lấy người, chí ít hội đấu giá vẫn gỡ gạc được chút ít.
Chắc là hồi trước đã có không ít ma tu chơi trò ăn quỵt này rồi.
Lương Ân tuỳ tiện chọn một món pháp khí Nguyên Anh kỳ ném sang, Mộc Khải Nhân cũng dâng lên một viên đan dược cấp sáu.
Chỉ có tôi tay trắng, loay hoay một hồi không biết nên dùng gì để thế chấp.
"Để ta thế chấp thay cũng được." Lương Ân muốn giúp đỡ, tên ma tu kia đã cản lại.
"Ở đây chúng ta không chơi trò thế chấp giùm.
Thân ai nấy lo, không có đồ thì lấy bản thân ra thế chấp." Gã lạnh lùng nói.
Chắc là hồi trước đã có không ít ma tu chơi trò tình nghĩa anh em, phút cuối lật mặt không nhận nhau nữa.
Lương Ân nhíu mày, sắc mặt không đẹp đẽ gì mấy, hiển nhiên không hài lòng với cách làm việc này.
Mộc Khải Nhân thấy tình thế không ổn, định bảo hay là không vào xem nữa, tôi liền đứng lên nói chuyện: "Được, thế chấp người đi."
"Không được." Lương Ân nắm tay tôi lại, "Không thể tin lời bọn chúng."
"Chúng ta tuy là ma tu nhưng làm ăn sòng phẳng có giao kèo, nếu bạn ngươi không mắc nợ không gây chuyện, dĩ nhiên sẽ không tổn hại đến một cọng tóc nào của bạn ngươi." Vừa nói gã vừa đẩy một tấm khế ước ra.
Tôi cầm lên xem, xác nhận không vấn đề gì lại đưa qua cho Lương Ân và Mộc Khả Nhân cùng xem.
Dù sao tôi cũng chỉ định vào tham quan một chốc, không định mua gì hay gây sự với ai, khế ước này xem như vô dụng.
Lương Ân còn chưa hài lòng, tôi thấy phiền liền ấn tay đồng ý, trả lại cho gã ma tu kia: "Đây, xong rồi."
Ma tu nọ không chặn đường nữa, ba người chúng tôi rốt cuộc cũng vào được hội trường.
Lối vào vừa tối lại vừa nhỏ, rất phù hợp với tưởng tượng của tôi về những nơi giao dịch bẩn thỉu.
Vừa đi tôi vừa cảm nhận được ánh nhìn của Lương Ân trên người mình, biết hắn vẫn canh cánh chuyện thế chấp.
Tôi không muốn cãi nhau với hắn nên im lặng coi như không hay biết gì.
Nhưng có người nào đó cứ cố tình phải nói ra.
"Hồ Huyên, ngươi không biết chừng mực gì cả." Lương Ân truyền âm trong đầu tôi, giọng điệu không vui chút nào.
Tôi phớt lờ hắn, coi như không nghe không thấy.
Sống tôi còn chẳng muốn sống, sợ chi một tờ khế ước thế chấp?
"Ma tu nham hiểm xảo trá, bọn chúng sẽ nghĩ cách bắt chẹt ngươi." Hắn vẫn tiếp tục lải nhải.
Tôi nhịn không được đáp lại: "Thì liên quan gì tới ngươi?"
Vừa nói xong tôi biết mình lỡ lời rồi.
Lương Ân không nói không rằng, nhưng mặt mũi tối sầm thấy rõ.
Mộc Khả Nhân không nghe được truyền âm của Lương Ân, nhưng hắn nghe được lời nói của tôi, suy nghĩ một chút đã