Huyết mạch Cổ Thần của Mộ Quang Dao cũng là vì tôi mà bị bức phá ra.
Lúc y còn là phế linh căn, tôi luôn đau đầu suy nghĩ xem nên làm cách nào giúp y tăng trưởng tu vi.
Nếu tốc độ tăng tiến vẫn như hiện tại thì quá chậm, dù có khế ước đạo lữ san sẻ bớt một phần vẫn không thể bắt kịp với tôi.
Nói trắng ra thì tôi sợ Mộ Quang Dao chết trước tôi.
Thế nên khi nghe nói Phượng Hoàng tái thế, tôi đánh liều muốn nhặt về một sợi lông Phượng Hoàng, vì Mộ Quang Dao mà trọng tố thân thể.
Phượng Hoàng không phải yêu thú tầm thường, có thể tái sinh vô tận, là thần thú kiêu ngạo lại nguy hiểm.
Tôi cũng như những tu sĩ thèm muốn Phượng Hoàng đều đánh giá mình quá cao, cũng đánh giá Phượng Hoàng quá thấp.
May mà ý định của tôi chỉ là nhặt một sợi lông chứ không phải Phượng Hoàng, đứng xa nên né được một kiếp.
Những người còn lại tơ tưởng bắt được Phượng Hoàng đều bị nó đốt cháy rụi cả thần hồn, muốn đầu thai cũng không xong.
Lúc tôi được người khiêng về, người cháy xém sắp thành than, hơi thở thoi thóp mỏng manh vô cùng.
Khi đó tôi nghĩ mình sắp chết, vừa không cam lòng vừa mắng bản thân ngu xuẩn không biết lượng sức.
Nhưng mắng xong rồi tôi vẫn cầu xin được gặp Mộ Quang Dao lần cuối.
Khi đó y đi làm nhiệm vụ ở xa, nghe tin tôi bị thương sắp chết thì vội tức tốc mặc kệ tất cả bỏ về.
"Hồ Huyên...!Hồ Huyên..." Thanh âm lúc xa lúc gần, song tôi vẫn nhận ra được tiếng của y, "Ngươi đừng bỏ ta, đừng bỏ ta..."
Người tôi nóng rực, bỏng rát.
Đau đớn để lại từ di chứng lửa Phượng Hoàng khiến tôi muốn tự tử để giải thoát không biết bao nhiêu lần, lại chỉ vì ý niệm muốn gặp lại Mộ Quang Dao một lần nữa mà chống đỡ được tới bây giờ.
"Mộ...!Quang Dao..." Tôi khó khăn nói, "Xin lỗi..."
"Ngươi đừng sợ, ta sẽ đi cùng ngươi.
Hồ Huyên ngươi đừng sợ." Mộ Quang Dao vuốt tóc tôi, đồng tử trở nên trống rỗng mơ hồ, "Ở dưới đấy lạnh lắm, ngươi sợ lạnh sao có thể ở một mình.
Ta phải đi theo Huyên, ta còn muốn chải tóc cho Huyên, mang giày giúp Huyên..."
Máu tươi từ khoé miệng y tràn ra, lấm tấm rơi xuống người tôi.
Y thật sự muốn chết, muốn đi theo tôi xuống hoàng tuyền.
Tu chân giống như con cá bơi ngược dòng nước, kẻ yếu sẽ bị đánh bật đi, chấp nhận xuôi theo quy luật tạo hoá.
Tôi chẳng qua cũng chỉ là con cá nhỏ bé ảo tưởng rằng mình có thể đi đường ngang ngõ tắt để vượt lên trên, kết quả bị thác lũ đánh trôi, còn hại người bên cạnh tôi bị kéo đi theo.
Chỉ có kỳ tích mới cứu được.
Mà kỳ tích đó chính là Mộ Quang Dao thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần, chẳng những không chết mà máu của y còn có thể chữa trị thương tích từ lửa Phượng Hoàng của tôi.
Tôi nghĩ chắc là vì tình cảm của chúng tôi quá thắm thiết, đến ông trời cũng không nỡ chia lìa nên mới giáng kỳ tích xuống.
Khi tôi bị Mộ Quang Dao giả cầm tù hành hạ, tôi cũng trông chờ một kỳ tích như vậy.
Tôi nghĩ chỉ cần cận kề bên bờ sinh tử, kỳ tích sẽ tới.
Nực cười.
Kỳ tích xảy ra vì Mộ Quang Dao, không phải vì tôi.
Mộ Quang Dao là đứa con số mệnh của thế giới này, đã chú định sẽ phi thăng thành thần, cho nên trời cao mới giáng hạ kỳ tích.
Tôi chỉ là con cá trong dòng nước như hàng ngàn hàng vạn con cá khác, sẽ không có kỳ tích nào xuất hiện vì tôi cả.
Nếu lần đầu tiên cửu tử nhất sinh dạy cho tôi biết trên đời có kỳ tích, thì những lần chết đi sống lại dạy cho tôi rằng cho dù có là đứa con của số mệnh thì số mệnh cũng sẽ không toàn tâm toàn ý bảo vệ y.
Kẻ đoạt xá cướp đoạt cơ thể lẫn số mệnh của y, Mộ Quang Dao liền chẳng còn gì.
Thứ mà trời cao ưu ái là cái khí mệnh trên người Mộ Quang Dao, không phải y.
Kỳ tích duy nhất có thể xảy ra chính là kỳ tích do người làm, không phải trời ban.
Người cứu tôi ngày hôm đó là Mộ Quang Dao, không phải ông trời.
Vì vậy lần này tôi muốn trở thành kỳ tích của Mộ Quanh Dao.
Tỉnh lại khỏi giấc mộng, cơn đau âm ỉ do lửa Phượng Hoàng gây ra dường như muốn lan trở lại, hai mắt tôi trống rỗng nhìn gương mặt ở mép giường.
Man Di đẫm lệ nhìn tôi, dáng vẻ y lúc này có chút oan ức đáng thương, khiến tôi mềm lòng hẳn.
"Làm sao vậy?" Tôi