Lương Ân từng bảo luyện kiếm quan trọng nằm ở cổ tay.
Cổ tay phải linh hoạt thì người cầm kiếm mới dễ dàng điều khiển đường kiếm theo ý muốn.
Nắm chuôi quá chặt trái lại sẽ khiến kiếm khách bị hạn chế, khó lòng phát huy hết thực lực.
Hắn cho tôi mượn kiếm của mình cầm thử, trông có vẻ nhẹ, cầm dễ như bỡn, ấy vậy mà vào tay tôi thì nặng vô cùng.
Tôi chật vật lắm mới nắm gọn được vào tay, quơ quào được vài nhát đã thấy mỏi rồi.
Kiếm vào tay Lương Ân lại khác hẳn.
Khi hắn đối đầu với kẻ địch sẽ không rời tầm mắt khỏi mũi kiếm.
Chiêu thức nhanh lại chuẩn, tôi nhìn thôi cũng bủn rủn tay chân, nức nở khóc thành từng tiếng vụn vặt.
Chất lỏng đặc sệt chảy xuống, không biết thuộc về tôi hay hắn nữa.
Nếu tôi là kẻ địch của Lương đại hiệp, vừa thấy hắn móc kiếm ra sẽ ngay lập tức quỳ gối xin hàng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi ôm chặt Lương Ân như con khỉ nhỏ sợ chuối của mình bị kẻ khác cướp mất: "Ngủ với ta rồi thì là người của ta."
Lương Ân xấu hổ dời tầm mắt: "Chúng ta vẫn chưa làm tới bước cuối."
"Thì sao? Lương đại hiệp muốn trốn tránh trách nhiệm à?" Tôi hung dữ nhìn hắn chằm chằm, "Hay ngươi cho rằng ta là nam tử nên không quan trọng phẩm giá?"
"Ý ta không phải vậy." Lương Ân vội giải thích, "Ta sợ ngươi hối hận, nên muốn cho ngươi cơ hội suy nghĩ..."
Ngày thường tôi chẳng biết Lương đại hiệp là loại người rụt rè đến thế, đêm qua thì lại càng không.
Hai năm ở Hồ phủ, tôi xem như hiểu sơ được tính cách của hắn.
Nếu hắn không thích tôi thì còn lâu mới chạm vào tôi, còn giúp tôi bắn mấy lần một đêm.
"Ngươi muốn làm con dâu hay con rể nhà họ Hồ?" Tôi đùa nghịch tóc hắn, "Nếu là con dâu, ta lập tức bảo cha chuẩn bị tiền cưới vợ.
Nếu là con rể, ta sẽ chuẩn bị của hồi môn thật dày, bắt ngươi về ở rể."
Lương Ân bị tôi chọc cười, khoé môi nhẹ nhàng cong lên.
Tôi nghiêng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ Lương đại hiệp đẹp trai quá, phải xài làm sao để hư hao bớt đây.
"Ba năm...!không, hai năm nữa, ta sẽ quay về cưới ngươi." Lương Ân đáp.
Tôi ngớ hết cả người: "Tại sao lại là hai năm nữa? Hiện tại muốn tổ chức cũng được mà."
Đối với tôi, ngày nào tôi đi lấy chồng cũng là ngày đẹp hết.
"Ta có việc phải đi." Lương Ân cầm tay tôi, xoa nhẹ, "Đợi sau khi báo thù xong xuôi, ta nhất định sẽ quay lại."
Con chim rồi vẫn vỗ cánh bay.
Lồng son của tôi không chứa được nó, chỉ có tôi si tâm vọng tưởng nghĩ mình cũng là ngoại lệ.
Tôi mắng hắn là đồ xấu xa cặn bã, không thèm nghe giải thích ôm nửa bầu rượu còn lại chạy về phòng.
Cả ngày hôm đó cha, mẹ lẫn Lương Ân đều cố thử tìm đến tôi nói chuyện, nhưng ai tôi cũng không tiếp.
Lương Ân đứng ngoài cửa sổ phòng tôi, gõ nhẹ: "Huyên à..."
"Câm miệng!" Tôi tức giận đóng cửa lại, kéo rèm xuống, "Ta không muốn nghe điêu toa xảo trá!"
"Xin lỗi, lẽ ra ta nên nói trước với ngươi việc này.
Chỉ là ta sợ ngươi lo lắng." Lương Ân vẫn chôn chân bên ngoài cửa sổ, "Ta cũng không nên nhân lúc ngươi say làm ra chuyện như vậy."
"Nhưng ta không phải bỗng dưng nóng máu làm liều.
Huyên thích ta, ta rất vui, bởi vì ta cũng thích Huyên."
Tôi làm bộ không nghe chứ cái lỗ tai dán lên cửa sắp muốn dính vào luôn rồi.
Nghe hắn bảo hắn thích tôi, tôi lúc này mới chịu mở cửa sổ ra: "Ngươi thật sự thích ta?"
Cánh cửa hé thật nhỏ, chỉ để lộ một con mắt.
Lương Ân khẳng định gật đầu: "Đúng vậy."
"Hai năm sau...!ngươi sẽ cưới ta chứ?"
"Chỉ cần Huyên đồng ý." Hắn đáp.
Đến nước này rồi tôi cũng không giận nổi được nữa.
Tôi mở tung cửa ra, lao nửa người trên ra ôm hắn.
May mà Lương Ân có luyện võ nên tay chân nhanh nhẹn, không thì tôi ngã sấp mặt vào tuyết rồi.
"Đợi đến mùa xuân ngươi hẵng đi." Tôi rầu rĩ nói, "Mùa đông năm nay tuyết nhiều quá, bồ câu không đưa thư được."
Cơ thể Lương Ân hơi run lên.
Hắn nghiêng đầu với tôi, không kiềm được hôn xuống.
Môi hắn lạnh lẽo