Cũng may Lương Ân và Mộc Khả Nhân vừa mới rời môn phái để đi đến bí cảnh Ly Lan rèn luyện, trước mắt chưa có ý định quay trở về ngay lúc này.
Mộc Khả Nhân kể rằng thật ra ban đầu bọn họ có tổng cộng ba người.
Ai ngờ đâu kẻ còn lại là một tên phản bội, vì ghen tỵ với sư huynh của hắn mà bắt tay với ma tu chặn đường giết cướp.
Bọn họ cũng vì thế trở tay không kịp, rơi xuống đáy vực này.
"May có ngươi chỉ đường, nếu không chẳng biết chúng ta sẽ mắc kẹt dưới nơi này tới bao giờ." Mộc Khả Nhân vui vẻ nói, "Lại nói ngươi bị mù, sao biết đường hay vậy?
Hắn chưa kịp nói xong, Lương Nhân đã tát thẳng từ phía sau đầu, mắt mũi choáng váng đau không kể xiết.
Hay chí ít thì dựa vào tiếng gió và tiếng thút thít tôi nghe ra được như vậy.
Tôi nghĩ chắc Mộc Khả Nhân sợ tôi lừa người, nên nói đại khái kẻ giam cầm tôi mang tôi ra vào nơi này không ít lần, khi đó mắt tôi chưa mù, cho nên vẫn nhớ được đường đi.
Mộ Quang Dao giả tất nhiên chẳng có lòng tốt gì.
Mỗi lần gã mang tôi rời khỏi đáy Tử Vực đều là vì nghĩ ra biện pháp mới để hành hạ.
Tôi chỉ cần kiên trì, gã chán rồi sẽ lôi tôi về lại nơi đây.
Về phần vì sao gã chọn đáy Tử Vực làm nơi giam giữ thì lại là một câu chuyện dài.
Kẻ đoạt xá không phải thần hồn tu sĩ trong thế giới này của tôi, trái lại đến từ thế giới khác.
Trên người gã có mang theo một thứ pháp khí tên hệ thống, nhờ vào nó gã mới thành công đoạt được cơ thể của Mộ Quang Dao.
Nhưng dù là vậy, thiên đạo ắt không có chỗ chứa đối với kẻ dị biệt.
Kẻ đoạt xá phải giả bộ như Mộ Quang Dao thật sự để những người xung quanh lẫn thiên đạo không hay biết.
Mà tôi bởi vì phát hiện ra gã là tên giả mạo nên mới bị gã bắt giam lại.
Đáy Tử Vực không có linh khí, cũng là nơi duy nhất thiên đạo không thể nhòm ngó tới.
Chỉ khi ở dưới đáy Tử Vực, gã mới có thể bộc lộ hoàn toàn bản tính của mình.
Cũng nhờ vậy tôi mới biết trên người gã có hệ thống, rằng gã đến đây chỉ để làm nhiệm vụ cốt thu lấy khí mệnh của Mộ Quang Dao.
Dựa theo lời gã và hệ thống thì Mộ Quang Dao chính là đứa con được ông trời ưu ái, thu được khí mệnh của y thì bọn họ sẽ nhận được rất nhiều năng lượng.
Kỳ quặc là người xung quanh tôi về sau ai cũng khen Mộ Quang Dao mệnh tốt, chỉ có mình tôi thấy mệnh y khổ như chó, chẳng hiểu sao phải tranh giành.
Lúc còn bé thì bị xem như phế vật không thể tu luyện, ở trong sơn môn thì bị người bắt nạt, đi rèn luyện thì bị yêu thú đuổi đánh, về sau thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần thì luôn rơi trúng những tình huống ngặt nghèo khó khăn, tới chó ở Thanh Sơn phái cũng chẳng khổ như thế.
Tôi từng bảo Mộ Quang Dao hay là đừng tu luyện nữa cho mệt, ở nhà nấu cơm chờ tôi đi vẽ trận pháp kiếm tiền nuôi y cũng được.
Nhưng mà tính tình tôi cầu toàn thái quá, thành thử sau khi vẽ xong trận pháp ưng ý thì tiền nguyên vật liệu bỏ đi làm lại đã lố cả tiền công rồi.
Kết quả Mộ Quang Dao vừa nấu cơm vừa phải đi làm kiếm tiền.
Đúng là số khổ.
Đáy Tử Vực không có linh khí nên không thể ngự kiếm hay dùng pháp thuật, vì vậy Mộ Quang Dao giả đã làm một trận pháp truyền tống từ đáy vực tới một nơi khác.
Nói là gã làm nhưng đúng hơn thì tôi mới là người vẽ nó.
Gã có biết cái đếch gì về trận pháp đâu.
Giai đoạn đầu gã chưa nhốt tôi vào phòng giam, chỉ ném vào hang động dưới đáy vực.
Suốt mấy năm trời mày mò, tôi rốt cuộc cũng phát minh ra một loại truyền tống trận không cần linh khí vẫn hoạt động được.
Đáng tiếc chưa kịp trốn thì Mộ Quang Dao giả đã phát hiện.
Giữa tôi và Mộ Quang Dao có khế ước đạo lữ, gã lại đang chiếm xác y, thành thử rất khó để giấu diếm điều gì.
Trước giờ Mộ Quang Dao giả muốn xuống đáy Tử Vực phải nhờ tới năng lượng của hệ thống, nay có truyền tống trận của tôi thì khoẻ hơn hẳn.
Gã bố trí khoảng vài cái truyền tống trận để dự phòng, tất nhiên người vẽ vẫn là tôi.
Lương Ân và Mộc Khả Nhân không biết những chuyện đó, chỉ nghĩ rằng truyền tống trận này là hàng để lại của đại năng thượng cổ nào đó.
Nhất là tên Mộc Khả Nhân ngốc nghếch kia còn đưa tay sờ sờ mấy nét tôi vẽ, ca thán: "Không biết trận pháp này dùng gì để