Sau khi xuống núi, tôi không vạch trước kế hoạch, đi tới đâu hay tới nấy thôi vậy.
Đi mãi ròng rã ba tháng trời, chân tôi lại đặt đến biên giới phía Tây từ lúc nào không hay.
Cơn ác mộng một trăm năm trước không còn quá đáng sợ đến mức khiến tôi run rẩy như trước kia, nhưng nhìn cát vàng mênh mông vô tận, tim tôi sẽ không tự chủ được nhói đau.
Một trăm năm đã biến vùng đất khô cằn hoang vắng này trở nên nhộn nhịp.
Giữa lòng sa mạc xuất hiện một vài thành trấn lẻ tẻ, đa số đều là dân ngoại tộc, thỉnh thoảng sẽ lại bắt gặp ma tu.
Biên giới phía Tây cách Ma Uyên chỉ một bãi cát dài trăm dặm, cũng là lối ra vào duy nhất, vì thế ma tu muốn đến các vùng đất khác bắt buộc phải đi ngang qua đây.
Thỉnh thoảng trên sa mạc sẽ xuất hiện thời không hỗn loạn, mở cửa đến một vị trí ngẫu nhiên bên trong Ma Uyên.
Thế nhưng chỉ cần không quá xui xẻo thì sẽ không rơi trúng tình huống oái ăm này.
Cũng vì là ranh giới chia cắt hai bên chính ma, cho nên nó mới được gọi là biên giới phía Tây.
Những nhóm dân cư đầu tiên sinh sống tại đó tin rằng bọn họ là đời sau của ma thần bên trong Ma Uyên, bề ngoài của họ cùng càng thêm cường tráng cao lớn, mũi cao mí mắt sâu, làn da bánh mật vô cùng dễ phân biệt.
Đấy cũng là lý do vì sao ban đầu gặp Man Di, tôi đã nghĩ ngay y là người ngoại tộc.
Màu da Man Di tối hơn tôi, mắt to hơn, đồng tử màu nâu nhạt, tóc cũng hơi xoăn chứ không thẳng.
Trước mắt tôi không muốn gặp người bên ma đạo, kỳ thực từ sau sự việc năm đó lòng tôi không khỏi nảy sinh thành kiến, vì thế chỉ định bụng nghỉ tạm vài hôm tại thành trấn nào đó rồi đi nơi khác.
Thế nhưng nghe nói Cổ Thành bất ngờ xuất hiện, tôi đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn thử đi xem sao.
Có một dạo hai bên chính ma cực kỳ căng thẳng, suýt nữa đã đánh nhau.
Nhưng sau đó bọn họ vẫn thành công hoà giải, thậm chí cải thiện mối quan hệ, cho phép song phương được tự do ra vào lãnh địa của đối phương, thành thử tôi đi Cổ Thành cũng không tính như nguy hiểm.
Vừa tới Cổ Thành, có một vài ma tu mời chào tôi tham gia hội đấu giá.
Tôi tự biết chính mình chẳng có thứ gì quý giá, cũng không thật sự muốn mua gì nên từ chối.
Quanh quẩn một hồi xem đủ loại tạp nham trên trời dưới đất, tôi vô tình đi tới một khu chợ buôn bán nô lệ.
Chính đạo cấm buôn người, nhưng ma đạo không nhiều ràng buộc như vậy.
Nô lệ ở đây có người là người phàm, cũng có người là tu sĩ, muôn màu muôn vẻ vô cùng.
Tôi gặp lại người mà tôi ngỡ rằng sẽ không bao giờ gặp.
Man Di nằm co ro trong lồng sắt, chân mang xích, thân hình gầy gò đầy rẫy vết thương.
Trông thấy tôi đồng tử của y hơi co lại, nhưng rất nhanh liền quay đầu che giấu gương mặt của mình.
"Man...!Man Di..." Tôi không kiềm được bước lên nắm lấy song sắt, "Là ngươi đúng không? Đúng không?"
Cho dù Man Di đã trưởng thành hoàn toàn, không còn dáng vẻ thiếu niên như ngày nào, song tôi tuyệt đối không bao giờ nhận sai!
Man Di không đáp lại tôi, trái lại còn không ngừng trốn tránh, cố thu mình càng nhỏ càng tốt.
Tên chủ nô trông thấy tôi có hứng thú liền vội mời chào: "Ngài đừng chê y xấu xí, tên nô lệ này có thể chất Thuần Linh, dùng làm lô đỉnh tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh gấp mấy lần.
Thấy ngài đây lần đầu mua hàng, ta có thể giảm giá chút đỉnh..."
"Bao nhiêu?" Tôi cắt ngang, cố kiềm sự phẫn nộ trong giọng nói của mình.
Chủ nô nói ra một con số, tôi không quan tâm lắm bao nhiêu, móc đủ nguyên thạch đưa gã rồi thôi.
Có lẽ hiếm khi gặp được khách hàng hào phóng dễ chịu như tôi, gã ta còn "tặng" cho Man Di một bộ đồ mới, nói là giúp y trông sạch sẽ đẹp đẽ hơn chút.
"Đây là cổ trùng dùng để khống chế y." Chủ nô đưa cho tôi một cặp trùng mập mạp xấu xí, "Tuy rằng dùng tốt, nhưng ngài vẫn nên ký khế ước chủ tớ.
Tên nô lệ này có hơi cứng đầu, trừng phạt đau đớn bình thường không khiến y sợ đâu."
Nghĩ tới việc y Man Di xem như một món đồ, lòng tôi đã run rẩy vì phẫn hận, chỉ muốn giết hết bọn chúng.
Cũng may tôi còn chút lý trí, không thể gây chuyện trên địa bàn ma đạo được.
Vừa nhận lấy Man Di, tôi ngay lập tức liền cởi trói cho y.
Y cũng không bỏ chạy, chỉ lẳng lặng nhìn xuống bàn chân của mình, bộ dáng cô độc lại đáng thương vô cùng.
Cả một đường dắt đi khỏi Cổ Thành, Man Di vẫn luôn im lặng không nói gì với tôi.
Đợi về quán trọ rồi, y mới nhỏ nhẹ lên tiếng: "Chủ nhân..."
Tôi ôm chặt lấy y, bật khóc nức nở.
"Ta