Thứ gì đó ùa vào làm tôi đau buốt trong tích tắc.
Tôi hơi hé miệng, chất lỏng từ bốn phương tám phía chen chúc ngập ngụa, khiến tôi ho sặc sụa không ngừng.
Hai tay chân quờ quạng mất một lúc lâu mới mò ra được khỏi mặt nước, tôi thở hổn hển hệt như kẻ vừa mới thoát khỏi một cơn ác mộng đáng sợ vậy.
Thế nhưng khi đưa tay lên trên, tôi chạm phải một mặt kính tinh xảo.
Tôi ngớ người định thần một hồi, phát hiện mình đang nằm bên trong một chiếc hòm thuỷ tinh lớn, nước ngập hai phần ba hòm.
Không gian dư ra vừa đủ để ngóc đầu lên khỏi mặt nước mà thở, nhưng muốn ngồi thẳng lưng lại không thể.
Tin tốt là tôi vẫn còn sống.
Tin không tốt là có lẽ sống không còn lâu.
Cũng may toàn bộ hòm đều làm bằng thuỷ tinh nên tôi có thể nhìn ra xung quanh, nhờ đó biết được mình đang ở phòng ngủ của ai đấy chứ chưa bị đem chôn.
Đương lúc tôi băn khoăn nên nằm tư thế nào chết cho đẹp, âm thanh quen thuộc của Mộng Kính vang lên: "Ngươi tỉnh lại rồi!"
Nghe giọng nó vui mừng thế thì ắt tình hình của tôi chưa đến độ bết bát lắm.
Trước khi nó nói năng lảm nhảm lung tung, tôi vội chặn miệng: "Làm sao để rời khỏi đây?"
"À, ngươi cứ dùng tay đẩy ra là được.
Cái nắp hòm này không nặng lắm đâu."
Tôi nghe lời nó làm theo, quả nhiên nắp hòm động đậy đôi chút.
Thế nhưng vẫn rất nặng, ở đâu ra "không nặng lắm" chứ!
Trong lúc đẩy tôi cứ có cảm giác có thứ gì đó sai sai, nhưng lại không nói được đấy là gì.
Đợi nắp hòm bị đẩy ra rồi, tôi lồm cồm bò ra ngoài, nước trên thân cũng ào ạt rơi xuống nệm giường ướt đẫm cả một khoảng lớn.
Phòng này dường như có hơi lớn.
Tôi đưa tay vuốt mặt để gạt nước, cơ thể thoáng sững lại.
Mấy ngón tay này tuyệt đối không thể là tay tôi được!
Trước mắt tôi là hai bàn tay bé xinh, trắng hồng không có lấy một vết sẹo, từng ngón tay múp míp cọ nguậy như những con sâu béo ú mập mạp.
Đừng nói là tay tôi, đây thậm chí còn chẳng phải tay người lớn.
Trong đầu chợt loé lên một ý tưởng, tôi lảo đảo chạy về lại cái nắp hòm, cố nhìn hình ảnh phản chiếu từ bề mặt thuỷ tinh.
Một gương mặt nhỏ bé với cặp má phúng phính bánh bao đang nhìn ngược lại tôi, hai con mắt to đen lay láy linh động vô cùng.
Tôi nhíu mày nhìn kỹ, phát hiện ở bên dưới đuôi mắt mỗi bên lại xuất hiện một nốt ruồi đỏ như son.
Tuy không có ký ức lúc bé nhưng tôi khi lớn không hề có nốt ruồi ở vị trí này, đây chẳng thể nào là cơ thể của tôi được.
Man Di và Lương Ân hẳn không phải tuỳ tiện đoạt xá một đứa bé vô tội nào đấy chứ?
"Không đâu, đây là cơ thể của ngươi đó!" Mộng Kính vội vàng giải thích, "Ta tận mắt chứng kiến nên an tâm."
Lúc này đây tôi mới nhận ra linh thức của nó không còn nằm trong mắt mình nữa mà đã dời xuống...!vị trí hai nốt ruồi.
"Là ngươi?" Tôi đưa tay lên sờ.
"Đúng vậy, bởi vì mắt ngươi đã được khôi phục cho nên ta cũng chẳng thể chiếm cứ ở đó được nữa." Nó bắt đầu kể lại.
Thứ tôi vừa mới được ngâm bên trong là Thánh Thuỷ của Vọng Thần giáo, có khả năng thoát thai hoàn cốt, tái tạo lại toàn bộ cơ thể.
Chỉ cần không phải thương tật có sẵn từ khi sinh ra, Thánh Thuỷ đều có thể chữa lành.
Kỳ thực rất đơn giản, đấy là vì Thánh Thuỷ có khả năng đảo ngược thời gian của các tế bào, khiến chúng quay trở về trạng thái nguyên vẹn nhất, sau đó lại tẩy tuỷ phạt cốt giúp người dùng lột xác có được cơ thể mới càng thêm phù hợp để tu tiên.
Sau khi tôi được ngâm thì dần co lại như này, nhưng thương tích cũ đều đã biến mất, ngay cả tròng mắt cũng lấy lại được.
Chỉ là...
Tôi thở dài: "Chẳng lẽ ta còn phải làm trẻ con thêm chục năm nữa sao?"
Tay chân ngắn cũn cỡn, đi đường thôi cũng khó khăn, phải ngẩng thật cao mới thấy được.
Não dường như cũng teo nhỏ, nhận thức không tốt bằng so với lúc làm người lớn.
Ví dụ như từ nãy tới giờ tôi trần truồ.ng không mảnh vải che thân, nếu là khi xưa khẳng định đã xấu hổ từ lâu, hiện tại mãi mới nhận ra rằng mình chẳng mặc gì trên người cả.
Trong phòng lại không có quần áo trẻ em, tôi đành dùng chăn quấn tạm.
Có điều chờ mãi không thấy ai tiến vào, tôi đói bụng quá thể, muốn đi ra ngoài kiếm gì đó ăn.
"Nơi đây là đâu?" Tôi hỏi Mộng Kính.
"Đây là Cổ Thành." Dường như đoán được kế tiếp tôi sẽ hỏi gì thêm, nó lập tức tự động bổ sung, "Man Di đi ra ngoài rồi, Lương Ân và chó không được vào."
Khoé môi tôi hơi giật nhẹ, không hỏi cũng đoán ra câu sau do ai tự ra luật.
Tôi muốn thử điều động mẫu cổ trong người mình để gọi y, nhưng chợt nhớ tất cả những thứ kia đều là hư ảo trong lãnh địa, đành thôi.
Một toà cung điện lớn như vậy lại chẳng có ai, đôi chân ngắn ngũn của tôi đã muốn đình công tới nơi rồi.
Lại thêm cái chăn dài lê thê, đi đường khó khăn biết bao, khiến tôi suýt vồ ếch hết mấy lần.
Tôi còn đang mò mẫm tìm đường xuống bếp, bỗng dưng cả người được nhấc bổng lên cao, hai mắt hoa hết cả lên.
"Ngươi là ai?" Một kẻ mang áo đen mặt nạ