Vừa nghe tôi bảo cần một giọt máu, Lương Ân không hỏi nhiều thêm đã tự động trích ra.
Thậm chí hắn còn hỏi: "Có cần là máu đầu tim không?"
"Không cần! Một giọt máu bình thường thôi!" Tôi hoảng hốt ngăn lại, sợ hắn thật sự rút máu đầu tim ra.
Ai chẳng biết máu đầu tim muốn lấy cực kỳ đau, hơn nữa còn liên hệ mật thiết với bản thân người tu sĩ.
Nếu rơi vào tay kẻ có ý đồ xấu thì có thể khiến tu sĩ kia chết đi sống lại trăm lần cũng được.
Tôi từng nghe Man Di kể những ma tu theo dòng huyết tu đều rút máu đầu tim từ tu sĩ khác để bồi bổ cho bản thân.
Vì thế Lương Ân chỉ rút một giọt máu từ đầu ngón tay, dùng linh lực của bản thân bọc lấy nó để không rơi vỡ hay khô đi.
Theo lời hướng dẫn của Mộng Kính, tôi chạm tay vào viên máu, nó ngay lập tức chui vào trong cơ thể tôi biến mất không còn dấu vết.
Mộng Kính hiếm khi im ắng đến vậy.
Tôi đến sốt ruột thay: "Sao rồi?"
"Ta có thể xác định rằng trong người ngươi có chảy cùng huyết mạch giống hắn." Nó nói, "Tuy rằng hơi thở cực kỳ loãng nhưng ta nhận ra được sự đồng điệu."
"Ý ngươi là thế nào?" Tôi không hiểu nó đang nói gì, "Chẳng lẽ ta cũng có huyết mạch Cổ Thần?"
"Thật ra có việc này ta chưa nói với ngươi." Mộng Kính ấp úng, "Ban đầu ta nương nhờ làm mắt của ngươi quả thật chỉ để rời khỏi bí cảnh Ly Lan.
Thế nhưng sau khi cư ngụ vào rồi ta cảm giác huyết mạch của ngươi vô cùng có lợi cho việc tu luyện.
Ngươi cũng có thể thấy so với hồi mới gặp thì linh thức của ta đã thông minh hơn rất nhiều...!ặc, quên mất, ngươi không nhớ chuyện lúc trước."
"Có điều khi đó ta không biết huyết mạch này là gì, suốt thời gian qua cũng không liên tưởng đến Cổ Ma và Cổ Thần.
Nói thật thì huyết mạch truyền thừa trên đời có rất nhiều, kiến thức của ta rất hữu hạn, chỉ đủ để biết nó có lợi cho việc tu hành của ta hay không mà thôi." Mộng Kính ảo não tiếp tục, "Mãi đến khi ngươi và Lương Ân bàn tới chuyện ai nợ ai, ta liên tưởng đến huyết mạch kỳ lạ trong cơ thể ngươi, cộng thêm những chuyện trước kia khiến ta đánh liều đoán rằng nói không chừng...!mấu chốt nằm ở đây.
Nào ngờ quả thật như vậy!"
Tôi sững người trong chốc lát, đem những lời Mộng Kính nói thuật lại toàn bộ cho Lương Ân.
Gương mặt hắn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ.
"Kể từ sau khi ta gặp ngươi, ngươi đã từng truyền máu cho ta bao giờ chưa?" Tôi hỏi.
Lương Ân lắc đầu: "Chưa từng.
Hơn nữa bình cảnh của ta xuất hiện trước cả khi ta biết đến ngươi, chứng tỏ huyết mạch của ta đã có vấn đề từ sớm."
Mà nếu Lương Ân thân mang huyết mạch Cổ Thần lại không phải người truyền máu cho tôi, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất: Mộ Quang Dao.
Có điều tại sao y phải làm vậy? Lần đầu tiên kể từ khi sống lại tôi thật sự muốn nhớ ra xem đã có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng cũng không hoàn toàn vô dụng, chí ít thì tôi đã biết người nợ nhân quả ở đây là tôi chứ không phải Lương Ân.
Nếu tôi hoàn trả huyết mạch này trở về cho hắn, hắn sẽ nhận được huyết mạch hoàn chỉnh giống Man Di, tự nhiên không còn lo lắng bình cảnh nữa.
Mà nhân quả sâu xa giữa chúng tôi cũng theo đó hoàn toàn kết thúc.
Tôi trình bày suy nghĩ của mình xong, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "Chí ít thì chúng ta cũng đã tìm được phương pháp giải quyết."
"Không cần vội." Lương Ân điềm tĩnh lên tiếng, "Giải quyết xong chuyện của Huyên trước rồi đến việc của ta sau."
Chắc vì đã tìm ra được phương hướng giải quyết cho một nan đề bấy lâu nên tối hôm đó tôi ngủ ngon hẳn, hoàn toàn không mộng mị.
Thời điểm tôi tỉnh dậy, Lương Ân đã mang đồ ăn sáng vào phòng.
Tôi vừa nhỏ nhẹ ăn uống vừa cảm giác dường như thiếu mất gì đó.
Đến khi tôi uống xong ly sữa trên bàn thì đầu tôi mới sực nhớ ra mình quên mất điều gì.
Nếu là như mọi khi thì Man Di đã phá cửa phòng nằm sẵn trên giường chờ tôi dậy, quấn quýt không buông, nào im lặng được vậy.
"Man Di có tới không?" Tôi chần chừ hỏi Lương Ân, dẫu rằng hắn không giống loại người sẽ ghen tuông chiếm hữu không cho phép y vào phòng.
"Không có." Lương Ân hờ hững đáp.
Sự khác thường ắt có vấn đề.
Tôi lo lắng mang giày vào, nhảy xuống khỏi giường: "Ta đi xem y ra sao."
Sẽ không phải thánh nữ ngứa mắt việc y trộm Thánh Thuỷ bao năm qua nên nhân lúc chúng tôi ngủ say sai người trùm bao tải bắt cóc y đi chứ? Hẳn là không đâu, dù sao Man Di cũng lên tới Đại Thừa kỳ rồi, chẳng thể im hơi lặng tiếng bị bắt như thế.
Vừa ra khỏi cửa tôi liền trông thấy Mộc Khải Nhân ôm kiếm ngồi trước phòng, bộ dáng hệt như một con cún nhỏ đáng thương.
"Ngươi sao thế? Sao không về phòng của mình?" Tôi lo lắng thầm nghĩ sẽ không phải Man Di đá người ta ra đây đấy chứ.
Mộc Khải Nhân hắt xì, ủ rũ đáp: "Ta không dám, tên ma tu kia đáng sợ quá."
"Man Di bắt nạt ngươi?" Tôi nghiêm mặt hỏi.
.
Truyện mới cập nhật
"Không, là Độc Cuồng Ma cơ.
Sau khi ngươi đổi chỗ với ta ngủ cùng