Biện pháp của chúng tôi vô cùng đơn giản.
Nếu như hệ thống đã muốn nhân quả, vậy thì cứ cho nó huyết mạch Cổ Ma và Cổ Thần, chuyển dời toàn bộ nhân quà lên người nó thôi.
Sau khi dời xong, nó làm thế nào với nhân quả thì chúng tôi cũng chẳng quan tâm nữa.
Hệ thống có hơi rung động với lời đề nghị này.
Cắn nuốt lượng lớn nhân quả như thế sẽ đem lại cho nó vô số năng lượng.
Tuy nhiên nguồn năng lượng này không biết đến bao giờ mới tiêu hoá xong, nó cũng không rõ có hại gì đến mình không.
Chúng tôi không muốn nhân từ với nó.
Song quả thật nếu nó không muốn thì tôi hay y cũng chẳng thể bắt nó nuốt lấy được.
Vì thế chỉ có thể vừa đe doạ vừa dụ dỗ, để nó chấp nhận giao ước.
Cuối cùng hệ thống cũng nhận ra rằng nếu nó không đồng ý thì chỉ có con đường chết, bản năng cầu sinh vẫn mạnh mẽ hơn, đành chấp nhận yêu cầu trên.
Để đảm bảo không ai lật lọng, bọn tôi còn ký khế ước sinh tử cùng nó.
Vì khế ước này do chính hệ thống tự đề ra, nếu nó dám làm trái thì chắc chắn sẽ chết ngay, bọn tôi không cần lo không giết nổi nó.
Cùng lúc cắn nuốt hai huyết mạch cần thời gian rất lâu dài, đây không phải chuyện một sớm một chiều liền xong.
Có khế ước vẫn đảm bảo hơn.
Thật ra tôi không tự tin lắm, chỉ đành đánh cược một lần.
Đối với người khác huyết mạch Cổ Thần và Cổ Ma có thể là báu vật đáng mơ ước, nhưng với chúng tôi thì đấy chỉ là thứ chắn đường không cần thiết.
Mất đi chúng rồi Man Di và Lương Ân sẽ mất lợi thế trong tu luyện, có điều mục tiêu của bọn họ cũng có phải phi thăng tiên giới đâu.
"Nhớ lại nhiêu đó cũng đủ rồi." Tôi xoa đầu mình, "Xuống Địa Ngục tìm chút cháo lú của Mạnh Bà, giữ lại ký ức kiếp này thôi."
Cũng như vị hoà thượng kia đã nói, nhớ nhiều chưa chắc đã là hạnh phúc.
Kiếp này chúng tôi sống còn chưa trọn vẹn, không nên để lẫn lộn ký ức của muôn ngàn kiếp trước làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Man Di vỗ ngực tự hào: "Nếu vậy cứ để ta, những việc trộm cắp thế này ta giỏi nhất."
"Có lẽ nên giữ cả ký ức kiếp Mộ Quang Dao nữa." Lương Ân đắn đo, "Như vậy mới đồng điệu cùng mạch ký ức của Huyên hiện tại.
Huyên hẳn vẫn muốn nhớ lại những chuyện thời Mộ Quang Dao, đúng không?"
Tôi khẽ gật đầu: "Đối với các ngươi đấy là chuyện kiếp trước, còn với ta vẫn là chuyện kiếp này.
Tạm trốn tránh cũng đủ rồi, nếu thật sự quên thì sẽ rất bất công cho những người xung quanh ta."
Khi tôi có đầy đủ ký ức, tình cảm tôi dành cho sư phụ và các sư huynh đệ khá nhạt nhẽo, gần như vô vị.
Bởi lẽ tôi đã trải qua quá nhiều kiếp, tình sư đồ nồng thắm không thiếu, nghiệm đủ nhân sinh thường tình rồi nên chẳng còn ham hố chi chút cảm xúc này.
Song một khi đóng lại ký ức cũ, bọn họ vẫn là những người quan trọng nhất với tôi trong kiếp này.
Nếu bây giờ chọn lãng quên tất cả họ thì tôi của kiếp này về sau cũng sẽ đổi ý mà thôi.
- -
Bọn tôi không nấn ná lại Phật tông quá nhiều ngày.
Nơi đấy chốn tu viện thanh tịnh, không phù hợp để người ngoài trú lại lâu dài.
Thời điểm chúng tôi rời khỏi Phật tông luôn có cảm giác đã quên mất thứ gì, trong khi thực tế cả Man Di và Lương Ân đều nhớ ra được ký ức của Mộ Quang Dao, mà bản thân tôi cũng may mắn nhớ lại chuyện trước khi uống thuốc độc tự tử.
"Ai có thể ngờ được Mộ Quang Dao lại xẻ đôi linh hồn thành hai người được chứ." Nhị sư huynh của tôi thở dài, "Sư đệ à, coi như ta phục ngươi si tình.
Cho dù người ta có chuyển thế vẫn nhất quyết chọn đúng một người, không những đúng mà còn phải đủ."
Mộc Khải Nhân thì luôn trong trạng thái ngơ ngác ta là ai đây là đâu, vì sao sư huynh của mình cùng tên ma tu kia lại có thể cùng là một người được.
Sóc Túc Hề dường như đã tạm thời chấp nhận rằng mình chính là tam sư huynh của tôi, đồng ý cùng chúng tôi quay về Thanh Sơn phái.
Tôi mặc cho gió xoa tóc mình, nói với bọn họ: "Chuyện bọn họ là kiếp sau của Mộ Quang Dao, mong các ngươi tạm thời đừng nói ra."
Chuyện huyết mạch Cổ Ma và Cổ Thần luôn được truyền lại vào kiếp sau vẫn chưa ai biết, mà Lương Ân sau khi thức tỉnh toàn bộ huyết mạch cũng không định nói với ai.
Lòng tham con người vô đáy, công bố chuyện này chỉ mang lại nhiều phiền phức hơn là lợi ích.
Để tránh cho có ai liên tưởng đến người cũ việc xưa, trước mắt không cần tiết lộ cho quá nhiều người.
Dĩ nhiên sẽ chẳng thế giấu mãi, người có tâm ắt sẽ nhận ra.
Nhưng trước mắt nếu không chủ động nói thì có lẽ chẳng ai nghĩ tới khả năng này đâu.
Man Di bịn rịn nắm tay tôi: "Huyên nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng quên viết thư cho ta."
Y chỉ thiếu điều cầm khăn chấm nước mắt nữa thôi là ra dáng thiếu nữ tiễn chồng ra biên cương.
Tôi trầm mặc nhìn y: "Tại sao phải viết thư?"
Man Di hốt hoảng ôm ngực: "Chẳng lẽ ngươi di tình biệt luyến nhanh đến vậy? Vừa về Thanh Sơn là quên ta luôn?"
"Không phải." Tôi nắm tay y, "Ngươi theo ta cùng về Thanh Sơn."
Man Di đơ mặt, hồi lâu vẫn chưa phục hồi.
Tôi định đưa tay lên vỗ lưng y cho tỉnh, lại phát hiện tay kia của mình đã bị người khác nắm từ bao giờ.
Lương Ân mắt nhìn thẳng, giọng nói ra điều thong dong: "Ngươi và Huyên cũng chẳng phải quan hệ giấu diếm gì, tương lai ở bên nhau cả đời, đương nhiên phải ra mắt