Chuyện yêu tinh quỷ quái dan díu với người trần tuy có vài phần thổi phồng, nhưng đích xác thỉnh thoảng vẫn sẽ diễn ra.
Chẳng qua không lãng mạn như cách các cuốn tiểu thuyết và kịch rối kể lại, thông thường đều tan rã không vui.
Cha của Sóc Túc Hề là một con sóc thành tinh háo sắc, lừa gạt được thiếu nữ người trần lớn bụng vì mình.
Có điều gã cũng chẳng yêu thương gì cô tình nhân và đứa con này, sau khi chán chê thì bỏ đi.
Mẹ của hắn đẻ ra được một con sóc thay vì người thì kinh hãi vô cùng, còn đỏ hòn đã đem ném vào rừng.
Cũng may yêu quái mới sinh đã trưởng thành và nhận thức cao hơn động vật bình thường.
Nếu hắn thật sự mang lốt trẻ con, tâm trí lại như đứa bé sơ sinh, e rằng không sống nổi quá ba ngày.
Mất khoảng bốn năm Sóc Túc Hề mới học được cách biến thân, trộm vào bản làng để kiếm ăn, những khi khác thì lang thang trong rừng một mình.
Thế nhưng cứ vất vưởng mãi gần đấy thì chuyện bị phát hiện chỉ là sớm muộn.
Dân làng phát hiện hắn khả nghi, sức lực hơn người lại không biết giao tiếp, bèn tự động cáo buộc hắn là yêu quái.
Kỳ thực bọn họ đánh giá hắn như thế không sai, bởi vì Sóc Túc Hề quả thật là yêu quái.
Nhưng họ lại mời tu sĩ về diệt trừ hắn, Sóc Túc Hề đương nhiên phải đánh trả.
Đáng tiếc sức hắn bấy giờ quá yếu, lại không được ai dạy dỗ nên đánh không lại.
Người bắt hắn là đệ tử của một môn phái nào đấy tên Thanh Sơn, không biết bọn họ rì rầm bàn tán điều chi lại không giết hắn, chỉ mang về núi giao nộp lên trên.
Về sau Sóc Túc Hề mới biết đấy là vì các đệ tử kia phát hiện hắn là bán yêu, trên người không có sát khí chứng tỏ chưa từng giết ai, cho nên mới quyết định khoan giết mà đem về hỏi ý kiến các trưởng lão.
Lãn Nhàn chân nhân phát hiện hắn có ngộ tính với trận pháp, căn cốt cũng trác tuyệt nên nhận hắn làm đệ tử của mình.
Có điều khi ấy Sóc Túc Hề nào hay biết những thứ đấy, hắn chỉ biết sau khi bị giải lên núi thì được một lão già kỳ quái mang về, còn ép hắn gọi lão là sư phụ.
Cơ mà lão già kia không bắt hắn kè kè bên mình, trái lại giao hắn cho một tên nhân loại khác chăm sóc.
Sóc Túc Hề lại học được thêm một từ mới, đó là "sư huynh".
Một năm đầu tiên của Sóc Túc Hề ở trên Huyền phong chỉ để học nghe nói ngôn ngữ nơi đây.
Bởi vì khống chế không tốt, sẽ có lúc hắn biến thân về lại dạng yêu, có điều người ở đây dường như không sợ hãi khi thấy cảnh đó.
Trái lại vị sư huynh kia còn khen rằng trông hắn rất đáng yêu.
Sóc Túc Hề không biết đáng yêu trông ra sao, nhưng nhìn vẻ mặt đáng khinh kia thì chắc chắn không phải ý tốt rồi.
Nên là nếu không cần thiết, hắn nhất định sẽ không biến thân, không cho tên sư huynh kia chạm vào đuôi của mình.
Khi vốn từ của hắn đã đủ để giao tiếp cơ bản, Lý Gia Hoà mới nhớ để hỏi hắn tên là gì.
"Không có tên." Sóc Túc Hề nghiêm túc đáp.
Cả đời này hắn còn chưa từng thấy qua mặt cha mẹ mình, chưa từng được con người nuôi lớn dạy dỗ một ngày, thì lấy đâu ra tên.
"Vậy thì chọn một cái tên đi." Lý Gia Hoà ôm một chồng sách dày cộp tới cho hắn, "Hiện tại trong phong chỉ có mình ngươi là sư đệ, dù không có tên cũng không ảnh hưởng mấy.
Về sau sư phụ nhận thêm đệ tử, cứ gọi sư đệ mãi thì khó phân biệt lắm."
Sóc Túc Hề nhìn những trang sách chằng chịt chữ mình không biết, lạnh lùng đáp: "Không biết chữ."
Hơn nữa tại sao lão già kia nhận thêm đệ tử thì lại ảnh hưởng đến hắn? Cứ mặc định tên hắn là Sư Đệ không được à?
Loài người thật phiền phức, còn muốn bao nhiêu sư đệ mới hài lòng đây.
Lý Gia Hoà không ngạc nhiên lắm với đáp án này: "Ta đương nhiên biết ngươi không biết chữ.
Cho nên từ giờ trở đi mỗi ngày phải học đọc học viết, đây đều là sách cơ bản dành riêng cho ngươi đấy."
Sóc Túc Hề không muốn học, nhưng không học thì sẽ bị tên sư huynh kia lải nhải bên tai, vì vậy đành gắng gượng mà đọc sách tập viết mỗi ngày.
Huống hồ hắn cũng có chút hứng thú với pháp thuật bọn họ thi triển, song sư huynh bảo chưa biết chữ thì chưa học được mấy thứ này, hắn càng tiếp thêm động lực.
Cuối cùng thì Sóc Túc Hề cũng biết chữ, nhưng tên hắn vẫn do sư huynh đặt.
Lý Gia Hoà chờ hắn chọn tên muốn mòn con mắt, trong cơn tức tối vung bút quyết rằng ngươi không chọn thì ta chọn.
"Nguyên hình của ngươi là Sóc, lấy họ Sóc phù hợp nhất.
Nhưng lại không có chữ nào mang nghĩa sóc trong con sóc cả, để họ Tùng Thử (chuột cây) nghe xấu quá." Lý Gia Hoà cũng xem như vò đầu bứt tai, "Thôi thì lấy chữ Sóc trong cây giáo đi.
Nghe cũng rất khí khái."
Lại nghĩ nếu sóc cũng chỉ là chuột leo cây, chi bằng gọi là Túc Hề, nghe cũng rất ra gì và này nọ.
Lý Gia Hoà đã làm cha bao giờ đâu, làm gì có kinh nghiệm đặt tên.
Đã thế còn phải đặt cả họ, mấy ai trên đời đặt họ, làm hắn khổ tâm vô cùng.
Vốn Sóc Túc Hề cũng chẳng quan tâm lắm chuyện họ tên, nghe xong thì gật đầu luôn coi như xong chuyện.
Bỏ qua giai đoạn mù chữ ban đầu thì sau khi bắt đầu tu tập nghiêm túc, Sóc Túc Hề tiến bộ rất nhanh.
Cả tu vi lẫn năng lực vẽ trận pháp của hắn nhanh chóng vượt xa bất kỳ đệ tử Huyền phong nào, đặc biệt về mảng trận pháp thì hai sư huynh kia chưa chắc đã thông thạo bằng hắn.
Lý Gia Hoà ban đầu còn chỉ dạy đôi điều, về sau phải cầm bài tập đi hỏi hắn giải đáp hộ.
Sóc Túc Hề đối với vị sư huynh đã nuôi dưỡng mình mấy năm nay vẫn khá kiên nhẫn, nếu là đại sư huynh Vũ Hàn hay đệ tử khác thì còn tuỳ tâm trạng.
Lý Gia Hoà hỏi bài xong, đóng tập thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi học trận pháp tốt thế này thì sư đệ sau này của chúng ta xem như được nhờ rồi."
"Sư đệ nào?" Sóc Túc Hề nhíu mày, "Hơn nữa liên quan gì đến ta?"
"Sư phụ vẫn còn khoẻ mạnh minh mẫn, tương lai chắc chắn sẽ tiếp tục thu nhận đệ tử.
Huyền phong, đúng hơn là Thanh Sơn phái, có quy định đệ tử truyền thừa trước đó sẽ dẫn dắt cho sư đệ đến sau.
Lúc trước là đại sư huynh chỉ dạy ta, ngươi vào phái rồi thì đổi thành ta chỉ dạy ngươi, đợi đến khi có tứ sư đệ thì ngươi lại tiếp tục truyền thống." Nói tới đây Lý Gia Hoà gãi đầu tự nhủ, "Hay do đại sư huynh không quá giỏi về trận pháp nên thành ra ta cũng không giỏi nhỉ?"
Sóc Túc Hề biết hắn chỉ kiếm cớ, bởi vì nếu do sư huynh trình độ không