Gã kia không sợ tôi, nhưng sợ Huyền phong sau lưng tôi, đành hậm hực bỏ đi.
Tôi đõ Mộ Quang Dao dậy, dùng khăn tay của mình lau mặt cho y: "Ngươi không sao chứ?"
Y ngây ngốc thoáng chốc, hai vành tai hơi đỏ: "Không sao."
Gương mặt này của Mộ Quang Dao cực kỳ hợp nhãn với tôi, tôi nhìn sao cũng không chán.
Lau cho hắn một hồi, tôi vẫn không kiềm được thở dài: "Ngươi đẹp thật."
Vành tai của Mộ Quang Dao đã đỏ nay càng thêm đỏ, muốn chín rục luôn rồi.
"Quá...!quá khen, ta cũng bình thường thôi..." Y lắp ba lắp bắp, "Ngươi mới đẹp..."
Mấy chữ cuối cùng nói thật nhỏ, gần như không nghe thấy được.
Cũng may tôi tai thính, nghe xong liền nở nụ cười thật cong, hạnh phúc vô cùng.
Cho dù đây chỉ là mộng thì cũng đủ cho tôi vui vẻ trong chốc lát.
Đã quá lâu rồi tôi chưa nhìn thấy Mộ Quang Dao, càng đừng nói là nói chuyện với y thân mật như bây giờ.
Những ngày tháng kế tiếp trôi qua dễ chịu vô cùng.
Mộ Quang Dao đi đâu tôi liền chạy theo đấy, người khác dám bắt nạt y tôi liền ăn miếng trả miếng, mỗi ngày chòng ghẹo đến khi thiếu niên trẻ tuổi đỏ bừng cả mặt mới chịu ngưng.
Lúc này Mộ Quang Dao còn trẻ, đầu óc ngây ngô trong sáng biết bao, đến nắm tay cũng chẳng dám.
Không giống cái tên lưu manh chuyên dùng "đập bất chú" hành hạ tôi.
Tôi vẫn nhớ lúc biết tôi qua lại cùng Mộ Quang Dao, các sư huynh thắc mắc y có gì hay ho để thích.
Tôi lại thắc mắc, Mộ Quang Dao có điểm nào không đáng để thích?
Cho dù là phế linh căn vẫn chưa từng cam chịu, luôn hết lòng dốc sức tu luyện.
Bị người đời cười chê vẫn có thể kiên định với đạo của mình, trên đời được mấy ai mạnh mẽ như y?
Về phần ngoại hình Mộ Quang Dao cũng rất hợp gu thẩm mỹ của tôi, không phải lương duyên trời ban thì còn là gì.
Nhị sư huynh xoa đầu tôi thở dài, bảo rằng đầu tôi có vấn đề rồi nên nhìn xấu cũng biến thành đẹp, dở cũng hoá thành hay.
Tôi không thích người khác nói về Mộ Quang Dao như thế, còn vì vậy mà cãi nhau một trận với hắn ta.
Sư huynh làm tôi tổn thương nên tôi quyết định bỏ...!phong ra đi, chạy sang Kiếm phong của Mộ Quang Dao.
Mộ Quang Dao chỉ là đệ tử ngoại môn, nhà tranh đơn sơ nhỏ bé không tiện nghi bằng căn của tôi ở Huyền phong.
Lúc tôi chạy đến y còn đang đả toạ ngưng thần, mãi một lúc mới phát hiện tôi ở đây.
Sau khi nghe tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, y dở khóc dở cười nói với tôi: "Sư huynh ngươi nói đúng rồi, ngươi giận người ta cái gì.
Quay về Huyền phong đi, chỗ ta buổi tối lạnh lắm."
"Không về!" Tôi ngang bướng nhảy lên giường ôm y, "Hôm nay lòng ta đã quyết, sư huynh không chấp nhận ngươi chính là không chấp nhận ta!"
Mộ Quang Dao bị tôi ôm đỏ hết cả mặt, lúng túng vô cùng: "Sư huynh ngươi lo lắng cũng có lý do.
Ta yếu như vậy, tương lai không thể chăm sóc ngươi tốt bằng họ, họ đương nhiên không an tâm để ngươi quen ta được."
Tôi buồn bực thầm nghĩ, tu vi quan trọng đến thế sao?
Nếu tu vi đi cùng với tình yêu, vậy thì sư phụ của tôi đã không phòng không gối chiếc đến bây giờ.
Ông ta mạnh như vậy mà có ai thèm yêu đâu.
Có điều lời của Mộ Quang Dao cho tôi một ý tưởng.
Tôi khều vai y nói nhỏ: "Không thì chúng ta kết khế đạo lữ đi.
Sau khi kết khế tốc độ tu luyện của hai bên có thể san sẻ cho nhau, tu vi ngươi sẽ tăng trưởng nhanh hơn nhiều."
Mộ Quang Dao sửng sốt, nghiêm túc nói với tôi: "Hồ Huyên, kết khế đạo lữ là chuyện trọng đại, chỉ có thể làm với người ngươi muốn sống bên cạnh cả đời."
Tôi ngạc nhiên nhìn y: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không yêu ngươi, không muốn ở