"Những người anh em nhiệt tình tận tâm vẫn tưởng cậu và Giang Thiêm rạn nứt rồi."
Biên tập: Chuối
Mạnh Tử từng nói "Thực, sắc, tính dã" [1], có một số chuyện không nhắc tới thì thôi, đã nói ra rồi thì sẽ cầm lòng không đậu muốn thêm phát nữa.
[1] Chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Năm 17 tuổi, Thịnh Vọng cho rằng mình đầy ham muốn, hôn Giang Thiêm một lúc thôi là cứng ngay, đùa nghịch sờ soạng cọ sát đến mức phải chạy vào nhà vệ sinh là chuyện thường như cơm bữa. Đó không thể gọi là tuổi trẻ sung sức dễ nóng máu được, mà là có một ông mặt trời nằm trong cơ thể.
Sau này Giang Thiêm đi rồi, cậu bỗng trở nên thanh tâm quả dục. Hàng ngày có quá nhiều việc, bận rộn đến mức phải bớt cả thời gian ngủ, thế là chẳng còn thời gian đâu đi quan tâm mấy cái chuyện ấy nữa.
Giờ đây mọi thứ đã thay đổi.
Thịnh Vọng ngồi xếp bằng trên mặt đất, đương khi chơi điện thoại, lần thứ 3 liếc nhìn cái tay đang sờ mèo của Giang Thiêm, quan sát ngón tay thon dài trắng mượt của hắn lấp ló giữa đống lông mèo, rồi nhớ đến hình ảnh những ngón tay này luồn vào áo quần và dáng hình xương ngón tay in lên bên dưới lớp vải vóc cách đây không lâu...
Cậu nhìn chăm chú vài phút đồng hồ, nét mặt bình tĩnh đứng dậy, mở tủ lạnh cầm một chai nước tu ừng ực vài hớp, sau đó cầm quần áo sạch bước vào nhà tắm lần thứ hai. Cậu cảm giác mình đã trở về tuổi 17 hừng hực lửa nóng, có một ông mặt trời nằm trong cơ thể... à không, phải là mặt trời mọc mới đúng.
Tiến sĩ Giang quả là đáng gờm, có thể giúp người ta giữ gìn thanh xuân mãi mãi.
Thịnh Vọng vừa chửi thầm mình ngả ngớn, vừa lặng lẽ lục lọi ít đồ. Người ta nói động lực tiến lên của học sinh giỏi được quyết định bởi "Lòng hiếu kỳ nồng nàn về thế giới", trong chuyện đứng đắn và không phải chuyện đứng đắn đều vậy cả.
Lần đầu tiên cậu xem thứ ấy là vào năm nhất, trong kí túc xá 6 người có 3 tay bắn máy bay già đời, kho phim ảnh phong phú, thể loại nào cũng có. Khai giảng chưa đến hai tháng, cả lũ giương cao lá cờ "Chia ngọt sẻ bùi, gia tăng tình cảm", chọn lựa kỹ càng vài bộ phim, lôi kéo đám Thịnh Vọng xem hết.
Những người anh em này quả là có tấm lòng vàng, chọn cho họ toàn hàng cao cấp trong chuẩn mực cái đẹp. Vấn đề duy nhất là... Thịnh Vọng không cùng một chuẩn mực cái đẹp với họ.
Họ thích giọng nói êm tai và ngực bự eo thon, tình tiết thì cứ phiên phiến đi. Đối với Thịnh Vọng, giọng nói dễ nghe là anh cậu, vóc người đẹp cũng là anh cậu, bởi rằng từng yêu đương nên không thể phiên phiến được. Thế là buổi chiều hôm ấy, trải nghiệm xem phim heo của cậu chỉ có 2 chữ: Mù mắt.
[2] Từng yêu thì sẽ có cái nhìn khắt khe với chi tiết tình cảm =))) Mà phim heo 10 bộ thì 9 bộ tuyến tình cảm như hạch.
Mấy bộ phim ấy thẳng tay biến cậu từ tâm bất dính giữa dòng đời vạn thính thành không thèm khát cái đếch gì sất, và trong một thời gian dài cậu hẵng còn hãi.
Nhưng bản chất con người như loài cá vàng, lành sẹo quên đau.
Thế là nhiều năm sau, dựa trên ước nguyện ban đầu "Gia tăng tình cảm", Thịnh Vọng chủ động vươn bàn tay tội ác. Cậu nghĩ phim mình tìm tòi và chọn lọc chắc chắn phải đỉnh hơn phim mà mấy cha nọ chọn.
Chưa kể mục đích của cậu không phải là trợ hứng, mà cậu muốn xem xem chơi thế nào cho thật khoa học.
Đáng tiếc cậu chủ nhỏ đã quên một chuyện - phim phò thường không được khoa học cho lắm. Có một vài cảnh quay rất nghệ thuật và rất thân mật, cứ như một đôi uyên ương thật vậy, kết quả vừa vào trận thì trong đầu cậu chỉ còn toàn "Má ơi".
Gần đi ngủ Giang Thiêm nhận được điện thoại của giáo sư, bèn ôm máy tính mở email ra phòng khách trò chuyện hồi lâu. Thịnh Vọng vừa nghe hắn bình tĩnh tự tin nói tiếng Anh, vừa ngồi dí đít ở đầu giường bật bật tắt tắt "Giáo dục tình yêu".
Lúc Giang Thiêm quay về phòng ngủ, cậu chủ Thịnh đang xem cái gì mà lại đeo tai nghe. Khóe mắt cậu liếc ra ngoài cửa, giả vờ bình tĩnh tháo tai nghe ra, sau đó khép máy tính cái rụp.
"Đang xem gì mà mặt tái thế?" Ánh mắt Giang Thiêm lia qua lia lại mặt cậu, lấy làm lạ hỏi.
Cậu chủ nhỏ ngẫm nghĩ đáp: "Phim kinh dị."
Nét mặt Giang Thiêm càng lạ hơn: "Phim gì mà làm em sợ đến mức thế kia?"
"Không thấy tên."
"Phim nói về cái gì?"
"..." Nét mặt Thịnh Vọng rối rắm như con mèo ngồi trên bục triệt sản. Cậu ngần ngừ mãi mới nói: "Bí ẩn về lỗ đen thì phải."
Giang Thiêm: "?"
Có lẽ bộ phim ấy quá kinh khủng, mà lúc Giang Thiêm ngồi ở đầu giường gõ mail, người nào đó vần vò con trai mèo đang ngủ mê mệt rồi đờ đẫn chốc lát, hí hoáy điện thoại một lúc xong nằm xuống luôn.
Tới khi Giang Thiêm gửi thư xong xuôi quay sang nhìn thì cậu đã nằm trên gối ngủ thiếp đi, tóc mái rối bời rũ xuống mắt, bờ môi hé mở, sống lưng cong cong.
Giang Thiêm ngắm nghía một lúc, duỗi ngón trỏ gẩy gẩy tóc Thịnh Vọng. Hắn bỗng nhớ lại điệu bộ khoanh chân hí hoáy điện thoại của người nào đó ban nãy, trông giống lắm dáng vẻ rảnh háng bèn đổi ảnh đại diện trước đây.
Nghĩ thế hắn bèn ấn vào wechat xem xét.
Có vẻ là tâm linh tương thông rồi, giao diện khung trò chuyện của Thịnh Vọng có thay đổi thật, ảnh đại diện trống rỗng từ sau khi đi làm đã biến mất, đổi thành hình vẽ một bàn tay.
Giang Thiêm hiểu thói quen của cậu, không cần nhìn kỹ cũng biết cái tay này cắt ra từ hình vẽ Vượng Tử dang chân dang tay. Tên người dùng của ai đó cũng từ dấu hỏi chấm đổi thành dòng: Tôi không cần cái tay này nữa.
Giang Thiêm: "..."
Bộ phim phải cay mắt đến mức nào mới hại người ta thành ra thế này?